Chương trước
Chương sau
" Vậy tại sao anh không chịu hỏi ý em?"

" Anh sai rồi, là anh thiếu sót. Đừng giận anh nữa có được không? Sau này chuyện gì anh cũng sẽ nói với em đầu tiên"

Ôn Tư Thành bước đến gần cô, anh kéo cô ôm vào lòng dỗ dành. Mãi một lúc anh mới buông cô ra, bàn tay nắm lấy tay cô đi đến một căn phòng bên cạnh đó

" Nhìn xem, em có thích không?"

Cánh cửa được anh đẩy ra, bên trong là phòng làm việc của cô. Nó được trang trí theo phong cách cổ đại. Ngăn cách giữa bàn làm việc và ghế sofa để tiếp khách là một bức bình phong được vẽ thủy mặc rất đẹp

Lâm Viên không khỏi thốt lên cảm thán trước vẻ đẹp của căn phòng, cô xoay người lại hỏi anh:" Là anh làm sao?"

" Có thích không?"

Anh ôm eo cô cúi đầu hỏi. Từ rất lâu rồi, anh vô tình biết được sở thích của cô, một người thùy mị dịu dàng đến vậy lại thích những thứ đồ cổ, điều này không có gì là lạ cả. Trông cô còn có vài phần giống như những mỹ nhân thời cổ

Ví dụ điển hình như thú vui của cô. Lâm Viên trong những lúc rảnh rỗi thương vẽ tranh thêu thùa. Đối với một xã hội hiện đại như vậy, cô lại trở nên cô cùng đặc biệt khác lạ khiến cho người khác không khỏi cảm thán

Bỗng dưng, Lâm Viên nhón chân hôn lên má của anh một cái " chụt"

" Cảm ơn anh"

Cô ôm lấy eo anh, đầu thì dựa vào lòng ngực của anh vui vẻ lên tiếng. Thấy cô vui như vậy trong lòng anh cũng cảm thấy vui lây

" Thích thì tốt"

" Tư Thành, tháng sau em phải về nhà"

Đột nhiên cô khẽ lên tiếng. Anh nhìn cô:" Chuyện của chúng ta, cũng có thể nói cho cha mẹ biết rồi nhỉ?"

Bỗng dưng anh nói ra một câu như vậy khiến cô không ngạc nhiên. Chuyện của hai người họ, nếu tính trên phương diện thời gian thì quay lại bên nhau cũng chưa được lâu, nhưng tính trên phương diện tình cảm thì rất tốt.

Anh thường xuyên đến nơi ở của cô, cùng cô ăn cơm trò chuyện. Cô biết thời gian của anh chẳng hề dư giả chút nào, lại còn rất bận rộn. Nhưng anh chưa từng than vãn với cô tiếng nào. Khoảng thời gian này chẳng ai làm phiền đến họ cả, cứ như quay lại những năm tháng vừa bắt đầu



Nhiều lúc Lâm Viên tự hỏi chính bản thân mình. Cô và anh có khi nào lại rơi vào hoàn cảnh như trước kia không? Cô và anh sẽ phải chia tay sao?

Cuối cùng cô cũng bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực ấy. Có lẽ tất cả đều bắt đầu từ những hành động của anh đối với cô. Lâm Viên bắt đầu có những suy nghĩ tích cực hơn, nghĩ về những cái kết viên mãn của cuộc đời hai người họ

" Tư Thành, anh muốn như vậy thật sao?"

Lâm Viên nhìn anh lên tiếng, Ôn Tư Thành mỉm cười gật đầu nhẹ nhàng:" Phải, anh nghĩ chúng ta cần một tình yêu để tiến đến hôn nhân. Đầu tiên cũng nên cho cha mẹ hai bên biết một chút, được chứ?"

Không thấy cô lên tiếng, Ôn Tư Thành lại nói:" Nếu em chưa muốn thì cũng không sao, một thời gian nữa cũng được "

" Không cần đâu, anh lớn tuổi như vậy rồi. Nếu đợi nữa e là em sẽ mất niềm tin"

Lâm Viên nhìn anh khẽ lên tiếng nói

" Em nói ai lớn tuổi hả?"

Lời nói của cô làm cho Ôn Tư Thành tức đến bật cười. Còn dám chê anh già sao? Vậy ông già này sẽ đeo theo em đến cùng, đừng hòng trốn thoát khỏi tay anh

" À, Tư Thành "

Cô khẽ ho vài tiếng, ánh mắt đáng thương hướng lên nhìn anh. Nhưng tên cáo già này đâu phải dạng vừa, một chút đáng thương đó của cô đâu thể khiến anh bỏ qua mọi chuyện

" Em đừng nghĩ bản thân làm vậy anh sẽ tha cho em. Lâm Viên, em nhớ cho kĩ ông già như anh vẫn có thể làm em mang thai như chơi đó"

Ôn Tư Thành hiển nhiên nói ra những câu như vậy mà tay không run mặt không đỏ. Nhưng anh là vậy còn cô gái của anh hai má đã đỏ như quả cà chua

" Anh… anh đúng là lưu manh mà"

Lâm Viên bĩu môi đẩy anh ra. Thấy cô như vậy, Ôn Tư Thành liền tiếp tục tiến đến trêu ghẹo cô

" Nào, có muốn thử không?"

Giọng của anh mang theo vài phần mê hoặc khiến người khác không tự chủ được mà nhìn lại

Ôn Tư Thành dựa người vào bàn làm việc, áo đã cởi hai ba nút, yết hầu cuộn lên cuộn xuống trông rất quyến rũ. Ánh mắt của anh mang vài phần quyến rũ nhìn cô gái nhỏ đang đỏ mặt ngơ ngác ở đằng trước mặt

" Viên à, em đỏ mặt rồi kìa"

" Em nào có chứ? Anh đừng nói bậy"

Lâm Viên vô thức đưa hai tay che mặt lại. Chưa kịp nói thêm đã bị anh kéo vào lòng. Áo phong bên ngoài của cô bị anh vén lên. Lập tức, hai quả đồi núi hiện ra trước mắt. Tay cô không tự chủ mà che nơi đó lại nhưng bị kéo ra

Ôn Tư Thành nhìn cô nuốt nước miếng, giọng nói khàn khàn vang lên:“Viên, anh muốn”

Anh muốn thì nói với cô làm gì chứ? Đừng dùng cái vẻ yêu nghiệt đó với cô a a

" Viên à, em không tin thì thử xem. Anh không chịu nổi nữa"

Tay anh nắm lấy tay cô kéo xuống đặt lên gậy th*t đang ***** **** của cô

Người đàn ông này, sao lại không biết không hổ như vậy chứ. Anh có thể tự giải quyết mà, đừng dùng vẻ bề ngoài dụ dỗ em

Nội tâm của Lâm Viên không ngừng lên tiếng phản khán

" Tư Thành, khoan đã…"

" Viên"

Lâm Viên định lên tiếng phản kháng, không ngờ lại bị anh cắt ngang một cách như vậy. Mà mỗi lần anh gọi tên cô dịu dàng như thế, mọi ý thức phản kháng điều mất đi. Ôn Tư Thành biết rõ điều đó nên lúc nào cũng xuất chiêu như vậy

Cuối cùng, Lâm Viên vẫn không thể thoát được móng vuốt của cáo già Ôn Tư Thành



Triệu Cảnh ngồi trên giường đang phân phó nhiệm vụ cho thuộc hạ bỗng dưng nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài

" Cốc cốc cốc"

Không phải nói thì anh cũng biết người đó là ai? Môi bạc của anh vô thức cong lên, hai mắt tràn ngập ý cười

" Vào đi"

Tiếng của Triệu Cảnh vang lên vọng ra bên ngoài, người bước vào đúng như anh nghĩ chính là Nam Yên Nhiên. Cô nhìn anh vẫn lạnh nhạt không có chút cảm xúc gì

" Chị Yên Nhiên, em có thể xuống giường được rồi chứ?"

Bỗng dưng bị anh gọi hẳn cái tên, cô có hơi giật mình sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Nam Yên Nhiên nắm bàn tay thành nấm đấm khẽ ho vài tiếng, ánh mắt chuyển sang lên người anh

" Cậu đừng gọi tôi như vậy"

Nghe cô nói như vậy, Triệu Cảnh có hơi đáng tiếc:" Vậy em nên gọi chị là gì đây? Chị Nam, bác sĩ Nam hay là bác sĩ Yên Nhiên. Hừm, nhưng mà em thấy những cách gọi đó xa lạ quá. Dù sao, em và Nam Hoài Cẩn cũng được em là anh em nên chúng ta cũng được xem là người nhà. Chị nói xem, em gọi chị như vậy cũng được mà"

Nam Yên Nhiên không hiểu tại sao, hôm nay ai chọc vào anh ta để anh ta trở thành như vậy thế? Cô thở dài bất lực, thôi thì cậu ấy muốn gọi thế nào thì gọi đi

" Cậu muốn gọi thế nào thì tùy cậu"

" Vậy em gọi chị là chị Yên Nhiên nhé?"

Thấy cô không bắt bẻ mình nữa, mặc cho mình gọi một cách thân thiết như vậy. Hai mắt của anh tràn ngập ý cười, anh nhìn cô cứ vui vẻ mà cong môi mỉm cười

" Vậy chị Yên Nhiên, em có thể xuống giường được rồi đúng không?"

Triệu Cảnh nhìn cô lên tiếng hỏi. Cô liếc mắt thở dài lên tiếng:" Được, nhưng cũng đừng nên vận động mạnh, tránh ảnh hưởng đến vết thương"

Nói xong cô định rời đi, bỗng dưng bị anh gọi lại:" Chị Yên Nhiên"

" Còn có chuyện gì sao?"

Cô xoay người lại lên tiếng hỏi. Triệu Cảnh nhìn cô ngập ngừng:" Chị Yên Nhiên em có thể hỏi chị một chuyện không?"

Yên Nhiên nhướng mày gật đầu, tim của anh mỗi lần đập nhanh hơn. Anh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm lên tiếng

" Chị có bạn trai chưa?"

" Cậu dư thời gian quá nhỉ? Nhưng tôi không có thời gian nói những chuyện linh tinh với cậu đâu"

Nghe đến hai từ " Bạn trai" sắc mặt của Nam Yên Nhiên liền thay đổi một cách nhanh chóng. Cô nhíu mày lên tiếng sau đó liền quay người rời đi

Nhưng dù sao thì Triệu Cảnh vẫn nhanh hơn một bước, anh nhảy xuống giường chạy đến chắn trước mặt cô

" Không phải chị Yên Nhiên, nếu chị không có bạn trai vậy có thể nào cho em một cơ hội không?"

" Chị xem, em từng tuổi này vẫn chưa lấy được vợ. Chị nói xem em có đáng thương không chứ? Nên là chị có thể nào rủ lòng thương có em một cơ hội ở bên cạnh chị không?"

Triệu Cảnh cố giữ bình tĩnh nói ra từng chữ. Nếu là người khác có lẽ anh sẽ không hồi hộp đến vậy, nhưng đối với một người điềm tĩnh lạnh lùng như cô lại cho anh một cảm giác hồi hộp hơn bao giờ hết

Nam Yên Nhiên nhìn anh khẽ lên tiếng:" Cậu còn nhỏ hơn em trai của tôi đấy"

" Chị Yên Nhiên, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn xem trọng tuổi tác chứ. Tuổi tác không quan trọng, cái quan trọng là chúng ta yêu nhau là được "

Anh vẫn cố gắng nói những lời thuyết phục chị gái trước mặt:" Chị Yên Nhiên "

Cô thở dài nhìn anh:“Nhưng tôi đâu có yêu cậu”

Chị ấy không yêu anh. Đúng vậy, chỉ là anh đem lòng cho chị ấy thôi. Nghĩ đến đây, Triệu Cảnh khẽ ngập ngừng:“Nhưng mà, em thích chị. Chỉ cần chị cho em một cơ hội, em có thể khiến chị yêu em”

" Yêu tôi? Triệu Cảnh, có lẽ cậu không hiểu được cái gì là thích và cái gì là yêu. Hiện tại cậu nói cậu thích tôi, nhưng tương lai cậu có thể thích người khác. Còn yêu thì lại khác, nếu yêu trong tim cậu chỉ có một người đó. Cậu không thể nào chứa đựng thêm một người khác nữa. Cậu hiểu lời tôi nói chứ? Giữa chúng ta có một sự chênh lệch quá lớn, ở độ tuổi của tôi người như cậu không thể hiểu được. Tôi đã từng trải qua thời khắc của cậu hiện tại, thích được sẽ buông bỏ được nhưng nếu cậu yêu, nó sẽ khác sâu mãi trong tim"

" Nên là Triệu Cảnh, cậu nên suy nghĩ kĩ một chút. Thứ chúng ta muốn là hôn nhân chứ không phải yêu đương như lúc còn trẻ "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.