Chung Thâm sửng sốt một hồi, bạn nhỏ nói sợ cho dù có che đậy bởi giọng điệu nũng nịu chăng nữa,thì cũng thật sự đang sợ hãi. Nhất là trước giờ chưa trải qua kinh nghiệm yêu đương, anh biết Thẩm Tử Bối đang sinh ra một nỗi sợ mới— mất đi.
Nhưng mà “sợ” là việc hết sức bình thường, vờ thành người lớn mạnh mẽ trái lại là việc hết sức vô nghĩa. Cho nên Thẩm Tử Bối nói thẳng ra với Chung Thâm.
Muốn nghe được câu trả lời như thế nào đây, cậu thực ra chưa có nghĩ đến, đáp án đến từ chú nhỏ là đủ rồi. Bạn nhỏ hy vọng có thể ở trong thời khắc trưởng thành đặc biệt nhận được càng nhiều dũng khí từ trên người thân yêu nhất.
Chung Thâm không phải người theo chủ nghĩa duy tâm, cũng không quen dùng ảo tưởng để thoả mãn tinh thần. Mà giờ khắc này đối với Thẩm Tử Bối, Chung Thâm phút chốc muốn tạo ra một không gian vô khuẩn bí mật nào đó. Sau đó đem quả đào mật tinh xảo tròn trịa mê người trên cành cây kia giấu đi. Không có ai khác nhìn thấy, vì vậy cũng không ai biết được tình trạng sinh trưởng của quả đào.
Tốt biết bao, ích kỷ thì đã sao, Thẩm Tử Bối suốt đời phải dựa dẫm vào người trồng cây là Chung Thâm, duy trì mãi dáng vẻ tươi mộng non nớt.
Có thể chứ?
Hồi lâu, Chung Thâm mới quay về thực tại. Anh hôn lên đỉnh đầu của Thẩm Tử Bối, nhả từng câu từng chữ cam kết: “Không phải sợ, em cứ từ từ mà trưởng thành, chú sẽ luôn theo dõi em.”
Ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-yeu-dau/884548/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.