Chương trước
Chương sau
Chung Thâm sửng sốt một hồi, bạn nhỏ nói sợ cho dù có che đậy bởi giọng điệu nũng nịu chăng nữa,thì cũng thật sự đang sợ hãi. Nhất là trước giờ chưa trải qua kinh nghiệm yêu đương, anh biết Thẩm Tử Bối đang sinh ra một nỗi sợ mới— mất đi.
Nhưng mà “sợ” là việc hết sức bình thường, vờ thành người lớn mạnh mẽ trái lại là việc hết sức vô nghĩa. Cho nên Thẩm Tử Bối nói thẳng ra với Chung Thâm.
Muốn nghe được câu trả lời như thế nào đây, cậu thực ra chưa có nghĩ đến, đáp án đến từ chú nhỏ là đủ rồi. Bạn nhỏ hy vọng có thể ở trong thời khắc trưởng thành đặc biệt nhận được càng nhiều dũng khí từ trên người thân yêu nhất.
Chung Thâm không phải người theo chủ nghĩa duy tâm, cũng không quen dùng ảo tưởng để thoả mãn tinh thần. Mà giờ khắc này đối với Thẩm Tử Bối, Chung Thâm phút chốc muốn tạo ra một không gian vô khuẩn bí mật nào đó. Sau đó đem quả đào mật tinh xảo tròn trịa mê người trên cành cây kia giấu đi. Không có ai khác nhìn thấy, vì vậy cũng không ai biết được tình trạng sinh trưởng của quả đào.
Tốt biết bao, ích kỷ thì đã sao, Thẩm Tử Bối suốt đời phải dựa dẫm vào người trồng cây là Chung Thâm, duy trì mãi dáng vẻ tươi mộng non nớt.
Có thể chứ?
Hồi lâu, Chung Thâm mới quay về thực tại. Anh hôn lên đỉnh đầu của Thẩm Tử Bối, nhả từng câu từng chữ cam kết: “Không phải sợ, em cứ từ từ mà trưởng thành, chú sẽ luôn theo dõi em.”
Ăn cơm trưa xong lại đi tắm rửa, Chung Thâm mới lái xe đưa Thẩm Tử Bối sạch sạch sẽ sẽ về nhà.
Trên đường, Chung Thâm lại nhắc đến nguyên tắc hẹn hò thêm lần nữa. Chẳng qua lần này trừ đi hai điều —— không làm tình, không phải trung thành ra thì Chung Thâm vẫn kiên quyết giữ lại điều thứ hai đó là “Quan hệ của cả hai không nói cho người khác biết.”
“Không phải sẽ mãi mãi không cho người khác biết, là tạm thời, ít nhất phải đợi em lên năm hai đại học đã. Cho chú một cơ hội đến bảo vệ em.”
Đúng là, tình yêu không phân biệt giới tình và tuổi tác. Thẩm Tử Bối có thể tận hưởng hưởng thụ tự do bên người yêu, nhưng Chung Thâm hiểu rất rõ về hoàn cảnh phức tạp hiện giờ. Come out quá sớm ngược lại sẽ đem lại rất nhiều phiền phức không cần thiết và làm tổn thương đến bạn nhỏ, tất cả anh có thể làm chính là cố gắng hết sức giảm bớt đi thiệt hại.
Tối qua Thẩm Tử Bối an tĩnh nằm ngủ bên gối, Chung Thâm thì một đêm mất ngủ, anh suy nghĩ cặn kẽ rất nhiều thứ. Anh nghiêm túc nói với Thẩm Tử Bối: 
“Bối Bối, chú muốn bên em lâu dài, không phải chỉ là cuộc tình sôi nổi rực rỡ chống vắng ngắn ngủi. Tình cảm ổn định lâu dài cần phải có vô số các cửa ải khó khăn đổi lấy, chú tin em có đủ dũng cảm đối mặt tất cả. Nhưng chú không nỡ, càng không thể trông chờ vào may mắn mà đem tương lai của chúng ta lên con đường mỏng manh này được. Đã như vậy, thì hãy để thời gian lắng lại. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, hãy bình thản yên ổn ở bên nhau.” 
Chung Thâm gần như chỉ một hơi mà nói ra những lời này, trong lòng anh thấp thỏm, lo lắng Thẩm Tử Bối chưa hiểu hoặc là có câu nào làm sai đi chân ý của anh.
Nói cho cùng, rằng anh cũng sợ, sợ tương lai quan hệ với Thẩm Tử Bối sẽ sụp đổ, lại càng sợ mất đi Thẩm Tử Bối.
Hai con mèo trang trí lắc lư theo chuyển động của xe, Thẩm Tử Bối nhìn nó nửa ngày trời chưa lên tiếng.
Chúng nó là do cậu mua lúc trước, con mèo hoa lười biếng đang nằm sấp dựa lên  người của một con mèo trắng khác. Rất giống với cậu và chú nhỏ, cho nên mới đặc biệt đem chúng bày trí trên xe Chung Thâm, như thế “Sau này chú nhỏ đi đến chỗ nào đều có thể đem theo em.”
Còn qua hai giao lộ nữa sẽ tới nhà Thẩm Tử Bối, lúc đèn đỏ sáng lên Thẩm Tử Bối giơ tay ra nắm lấy góc áo của Chung Thâm. Nắm không nhiều, Chung Thâm xém nữa không phát hiện ra. 
Chung Thâm nghiêng đầu qua nhìn cậu, đầu mày nhăn lại, nhìn ra được có hơi lo lắng.
Thẩm Tử Bối bật cười, “Chú có phải đang cho rằng em không hiểu gì hết phải không.”
Thật sự, Thẩm Tử Bối không thể trưởng thành nhanh chóng chỉ trong một đêm, và cũng không thể hiểu rõ hết thâm ý trong từng câu của Chung Thâm.
Nhưng mà….lâu dài, chú nhỏ nói muốn bên cậu lâu dài.
Tình yêu có tính chiếm hữu của tuổi 18, cũng có sự chiếu cố chu toàn của tuổi 28. Lời nói kia không chỉ xuất ra từ phía lập trường của chú nhỏ, huống chi đứng ở góc độ là người yêu, Thẩm Tử Bối sao có thể không hiểu.
Thẩm Tử Bối nắm chặt Chung Thâm, cậu nghe được lời nói vừa kích động lại vừa nhẹ nhàng thoải mái của chính mình:
“Chú nhỏ yêu dấu, em tình nguyện ở bên chú đến cùng.”
Người được đưa về tới nơi, vợ chồng hai người giữ Chung Thâm lại uống trà chiều. Mới đầu Thẩm Tử Bối còn ở bên cạnh giả vờ ngoan ngoãn nghe bọn họ trò chuyện, qua không lâu đã chê nhàm chán,rồi lại ôm lấy đùi ngủ ngon lành trên ghế đan mây.
Ba người nhìn nhau cười, ăn ý giảm đi âm thanh nói chuyện.
Ba Thẩm ngồi dậy cầm tấm chăn đắp lên cho cậu, lúc quay về chỗ ngồi mới phát hiện dị thường trên mặt của Chung Thâm, nên bèn sáp lại gần hỏi: “Ối? Tiểu Chung, khóe miệng con?”
Chung Thâm bất giác cúi đầu che giấu, giải thích mình đã bôi thuốc rồi.
“A, đúng rồi,” ba Thẩm vốn muốn hỏi lại thì mẹ Thẩm ngồi ở đối diện đã mở miệng nói trước, “Trà câu khởi, quyết minh lần trước ta cho con như thế nào, nếu dùng tốt thì đợi lát nữa lấy cho con một ít nữa.”
Chung Thâm cười khẽ nói, “Cảm ơn, vậy phiền người rồi.”
Sau cùng Thẩm Tử Bối bị tiếng động mở cửa làm tỉnh giấc, đang lúc Chung Thâm chuẩn bị muốn đi. Cậu vội vàng nhảy xuống, chạy qua kéo lấy tay Chung Thâm, bẹp miệng thật đáng thương nói, “Chú  về sao không nói với em một tiếng.”
Mẹ Thẩm quở mắng cười nói, “Tùy hứng, không phải do con đang ngủ sao.” Lúc đang nói, Chung Thâm đã khom người xuống giúp cậu đi dép vào, “Mang vào.”
Thẩm Tử Bối ngoan ngoãn mang vào, “Chú nhỏ, em tiễn chú xuống dưới.”
Hai người vừa mới bước ra khỏi cửa, thì mẹ Thẩm thình lình kêu người lại, “Chung Thâm.”
“Vâng?”
Mẹ Thẩm hé hé miệng, như có nhiều lời muốn nói, lại nhìn thấy Chung Thâm và Thẩm Tử Bối trước sau đứng ở chỗ đó. Bà cuối cùng chỉ nói: “Không có gì. Chăm sóc mình thật tốt, như vậy mới có thể chăm sóc tốt cho Bối Bối, con phải chăm sóc nó…..cho thật tốt.”
“Dạ.” Chung Thâm gật gật đầu, thật trịnh trọng trả lời bà: “Người yên tâm, nhất định con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”
Thẩm Tử Bối yên phận không quá ba giây, lúc hai người ở trong thang máy, cậu liền nổi hứng ngẩng đầu lên đòi hôn. 
Chung Thâm hôn cậu một cái, cậu khẽ lắc đầu, âm thanh kéo dài ra nói: “Chú nhỏ, em còn muốn hôn, khoảng thời gian này em sống ở bên đây, chúng ta sẽ rất lâu không thể, không thể….”
Bạn nhỏ nhõng nhẽo tìm đầy đủ lý do, Chung Thâm nhanh chóng bế tắc. Vừa mới ra thang máy thì kéo cậu đến chỗ cầu thang bộ, sáp mặt tới hôn sâu xuống.
Bọn họ tiếp một nụ hôn rất dài rất dài, lâu đến lúc đèn cảm ứng ở dãy cầu thang cũng tắt luôn. Hai người ở trong bóng tối dùng môi lưỡi tận tình mà cảm thụ thân mật.
Động tác của Thẩm Tử Bối như cũ vẫn không có trình tự, luôn vụng về đuổi theo nên lại một lần gấp gáp cắn phải miệng.
“Chú có phải đang cười em không?”
Đèn đã sáng lên, bên khoé miệng bạn nhỏ dính một vệt nước miếng, toàn là do lúc động tình chính mình vô thức làm chảy ra ngoài. Thẩm Tử Bối dùng mu bàn tay lau đi, xấu hổ nói: “Đừng có cười mà, em chỉ là không quá thành thạo.”
“Được được, không cười.” khóe miệng Chung Thâm càng nâng cao rõ ràng hơn, anh dịu dàng hôn một cái xuống môi Thẩm Tử Bối, “Không sao, từ từ đến, sau này chú dạy em thêm nhiều lần nữa sẽ được mà.”
(END)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.