Ngày hôm sau khi Chung Thâm đến nhà Thẩm Tử Bối, bạn nhỏ lại không có ở nhà.
“Bối Bối dậy lúc trưa không cơm nước gì đã chạy đến chỗ bạn nó rồi, đến bây giờ cũng chưa có về.” Mẹ Thẩm cầm hũ mật ong chanh lên muốn pha cho anh một ly, ngước đầu lên nhìn, “Ôi? Tiểu Chung, miệng của con sao lại càng nghiêm trọng hơn rồi.”
Tối qua lúc Chung Thâm cõng nhóc quỷ say rượu trên lưng trở về rất thê thảm, quần áo nhăn nheo đến lợi hại, nhìn liền biết bị người ta ra sức dùng tay vò nát, vị trí gần trên khoé miệng với miệng dưới còn bị rách miếng da, nghe nói là do Thẩm Tử Bối tay chân lộn xộn, làm liên lụy anh đụng trúng vào vật trang trí lập thể trên cánh cửa.
Hôm nay nhìn có chút sưng tấy, mẹ Thẩm đẩy ly nước qua, hỏi anh: “Hay vẫn là nên đến bệnh viện xem xem”
“Cảm ơn.” Chung Thâm cười, “Ngài yên tâm, đã bôi thuốc rồi, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Anh uống ngụm nước, như nhớ đến cái gì, hỏi:”Ngài nói Bối Bối ra ngoài với bạn, là Lý Kiều?”
“Đúng, nó không phải thân nhất với Kiểu tử thôi sao, mới không lâu tụi nó còn chạy đến trấn bên, chơi hai ngày mới biết đường về …..”
Lòng Chung Thâm đầy nặng trĩu, nhớ lại dáng vẻ thương tâm tối qua của Thẩm Tử Bối, lại nhớ cái đêm khuya lần trước gặp phải Lý Kiều ở nhà cậu— hình như cái lần du lịch tốt nghiệp ngâm suối nước nóng cũng có y. Chung Thâm đương nhiên biết không nên suy nghĩ lung tung, không thể bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-yeu-dau/247700/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.