Trong thời gian học đại học, Chung Thâm có cùng hai người bạn bắt đầu lập nghiệp, chuyên cung cấp nội dung hình ảnh cho các nền tảng mạng. Nhóm của họ phát triển rất nhanh, không quá hai ba năm đã đạt được những kết quả đáng kể trong ngành. Gần đây anh phụ trách một hạng mục dự án của TVC, còn trong cuộc họp đang nghe biên kịch phân tích kịch bản, thì màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Trần Tiểu Phi người yêu cũ gửi đến. Chung Thâm không biểu cảm đem xóa tin nhắn đồng thời đem chặn tài khoản đó. Qua một hồi, màn hình lại sáng lên, Thẩm Tử Bối cũng gửi weixin đến: :「Chú nhỏ, em xuất phát ra sân bay rồi.」 Chung Thâm nhìn dòng chữ này, cầm điện thoại lên trả lời: 「Được rồi, ở bên ngoài phải chú ý an toàn.」.Nhắn xong lại đem điện thoại úp lại để trên bàn. Chung Thâm và Trần Tiểu Phi quen nhau không quá hai tuần thì bị anh vô ý phát hiện ra hắn ở trên một ứng dụng hẹn hò LGBT chatsex với người khác, thời gian qua lại cũng đồng thời với nhau. Dưới truy vấn Trần Tiểu Phi đã thừa nhận, nhưng quả quyết khẳng định chưa làm tới bước cuối cùng, lý do là “Ngày đó không có bao, sợ dơ.” Dù có như thế nào, giới hạn của Chung Thâm rất rõ ràng, ngay thức khắc đưa ra lời chia tay. Trần Tiểu Phi đau khổ cầu xin, nhiều lần tìm đến công ty, thậm chí tối qua còn chạy đến dưới nhà. Trần Tiểu Phi nói: “Chung Thâm, anh không xuống thì em sẽ lên tìm anh.” Cũng đã chia tay, Chung Thâm không để ý Trần Tiểu Phi sẽ làm bất cứ điều điên rồ gì, cho rằng cứ phớt lờ hắn là được.Nhưng hắn không thể lên đây được, vì trong nhà còn có bạn nhỏ. Không ngờ vậy mà vẫn để Thẩm Tử Bối biết được. Trên máy bay, Lý Kiều đang lướt Ipad bản mới của Thẩm Tử Bối, hâm mộ cậu có một người chú tốt như vậy, Thẩm Tử Bối lại không như trước kia sẽ bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, cậu còn đang bận suy nghĩ việc tối hôm qua. So ra, bí mật của Chung Thâm mới càng giống một món quà kinh hỉ đáng được nhận trong ngày sinh nhật hơn. Chú nhỏ yêu dấu của cậu, thích đàn ông. Trước đó, suy nghĩ của Thẩm Tử Bối về Chung Thâm chỉ kẹt tại mức hứng thú cùng thích được thân cận mãi không tiến, bản thân cậu cũng không nghĩ đến việc mình sẽ đi xa hơn nữa,cho đến khi nhìn thấy một người khác ôm chú nhỏ của mình. Sốt ruột, phẫn nộ, bất mãn…. Thẩm Tử Bối dưới tâm tình phức tạp bất giác trỗi dậy này trực tiếp có được đáp án. Nói không để ý, không giận Chung Thâm về việc không nói cho cậu biết anh hẹn hò với người khác là sai. Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh Chung Thâm bị ôm chặt, Thẩm Tử Bối phải hít thở sâu mới hồi phục lại tâm tình. Cậu quá quen thuộc tiếp nhận mọi thứ của Chung Thâm, là mọi thứ, chỉ cần cậu muốn, dù trong hay ngoài thì cũng nên là thuộc về cậu hết. Đang lúc cậu nói mấy câu đầy ẩn ý kia và cách Chung Thâm chỉ với hai ba ngón tay.Khi ấy Chung Thâm không đẩy ra, mà là dừng lại vài giây rồi lùi về sau một bước. Mặt nước cuối cùng cũng vì mình mà bắt đầu lăn tăn không ngừng gợn sóng, Thẩm Tử Bối dường như nguôi ngoai được một chút. Nếu đã như vậy__ Chú nhỏ, sau này chú phải toàn tâm toàn ý mà yêu em đi. Thẩm Tử Bối tính toán nắm bắt mọi cơ hội để hưởng dụng phần quà lớn này. Lúc đi du lịch cậu cứ ba bữa sẽ gửi ảnh thức ăn ngon cho anh, Chung Thâm cũng sẽ rất nhanh trả lời: 「Nhìn có vẻ rất ngon, ăn no một chút, đừng kén ăn.」 Còn khi cậu gửi ảnh cá nhân được bạn chụp giùm qua, thì Chung Thâm sẽ nói: 「Bối Bối bức hình này thật đẹp, nhớ phải chú ý chống nắng đấy. 」 Chung Thâm chính là như vậy, trả lời tin nhắn sẽ luôn đem theo sự quan tâm chân thành theo, nhưng cái Thẩm Tử Bối muốn nhận lại không phải loại săn sóc này. Vì thế vào lúc 23h, cậu lại gửi đi một tấm ảnh. Thẩm Tử Bối trong bức ảnh là đang ngâm mình trong suối nước nóng, nửa thân trên trần như nhộng để lộ hết ra ngoài, hai má bị hong đến đỏ bừng, trong mắt tràn ngập ánh nước. Lần này, Chung Thâm không có hồi âm lại bất cứ câu nào. Sau nửa giờ, Thẩm Tử Bối ngồi bên hồ đem video ngắn cũng gửi qua, còn bồi đánh thêm một câu 「Sao không để ý em rồi, bộ không đẹp sao? Ở đây ngâm nước nóng thật thoải mái, lần sau chú nhỏ với em cùng đến nhé.」 Mâu thuẫn. Thẩm Tử Bối còn hy vọng Chung Thâm cứ dứt khoát đừng để ý đến, như thế sẽ nói rõ được anh luống cuống đối với việc này, lại vừa hy vọng anh vẫn là nên hồi âm lại, bởi vì Thẩm Tử Bối thực muốn biết người chú nhỏ luôn luôn nghiêm túc kia khi nhìn thấy hình ảnh như vậy sẽ nói gì. Đợi đến khi Thẩm Tử Bối vào phòng tắm, Chung Thâm mới gửi lại: 「Xin lỗi Bối Bối, chú có việc đang bận, mới nhìn thấy. Người trẻ nên đi ngủ sớm, ngủ ngon.」 Xem ra thật là đang rất bận, hoàn toàn không có rãnh để lại một lời nào nhắc tới suối nước nóng. Thẩm Tử Bối nghĩ nghĩ, rồi mở vòi sen, dùng tin nhắn thoại phối với tiếng nước nói với anh: “Em đang tắm, tắm xong sẽ đi ngủ, chú nhỏ ngủ ngon.” Làm sao có thể ngủ ngon? Chung Thâm hoàn toàn mất ngủ. Video Thẩm Tử Bối vừa mới gửi đến chỉ có ba giây, là dạng ảnh gif, không có âm thanh. Thấy rõ được những giọt nước trên mặt và trên vai của Thẩm Tử Bối, men theo làn da trắng nõn chầm chậm trượt xuống. Bạn nhỏ cười kề sát vào, quá mức chân thực, dường như giây sau như muốn chạm đến Chung Thâm. Vốn dĩ Chung Thâm nghĩ bản thân có thể bình thường khi đối diện với những thứ này, chỉ là bạn nhỏ ham chơi muốn chia sẻ mà thôi, không cần quá mức để tâm suy nghĩ quá lên. Nhưng thật kỳ lạ, sau khi nghe mấy lời nhẹ nhàng âu yếm kia của Thẩm Tử Bối, hiện tại anh nhìn cái gì cũng lòi ra vấn đề. Không thích hợp, không lý trí, và cũng rất không tốt. Kỳ quái là, nguyên một ngày tiếp theo Thẩm Tử Bối không chủ động gửi tin cho Chunh Thâm nữa, ảnh du lịch ảnh ăn uống cũng không gửi đến. Chung Thâm lo lắng, trên đường tan làm về nhà không ngừng khẩn trương gọi cho cậu hai ba cuộc, đến cuộc gọi thứ ba mới bắt máy, kết quả ở đầu dây bên kia nghe tiếng cười hi hi ha ha của Thẩm Tử Bối nói: “Đương nhiên không có việc gì, chỉ mới một ngày thôi, làm sao, nhớ em rồi hả?” Cậu mỗi khi vừa cười vừa gọi ‘chú nhỏ’thì đều sẽ nâng cao âm cuối, dịu dàng lại tinh nghịch, không có ai sẽ đi nghĩ sâu xa trong lời nói của cậu có mục đích gì khác không. Chung Thâm dừng một lát mới nói, “Lo cho em, không sao thì tốt rồi.” sau đó lại căn dặn Thẩm Tử Bối chú ý an toàn rồi lấy lý do trên tay còn có việc bận nên cúp máy trước. Cái cảm giác nuôi chó con, lúc bạn về nhà nó sẽ vội vàng chạy ra cửa tiếp đón bạn ấy, cảm thấy lâu rồi không thấy. Chung Thâm vừa mới mở cửa nhà, thì có người chạy từ bên trong phòng giống như chó con. Chạy nhanh đến ôm chặt lấy Chung Thâm, quả đầu xoăn nhẹ nhàng dụi dụi lên trên ngực anh. “Hử? Bối Bối?” tim Chung Thâm đập cực kỳ nhanh, nhẹ thở ra một hơi hỏi, “Sao lại về trước không báo cho chú biết.” Thẩm Tử Bối từ ngực anh ngẩng đầu lên, “Thật quá đáng! Chú nhỏ cũng gạt em đang bận việc.” nhưng cậu cũng không để ý, chớp chớp mắt cười nói, “Về sớm đương nhiên là vì nhớ chú rồi.” Chung Thâm xem như nghe lời nũng nịu, xoa xoa đầu Thẩm Tử Bối, cười mỉm nói: “Về nhà cũng chưa chịu thôi, vẫn còn càn quấy.” “Vậy cứ để em càn quấy đi.’ Thẩm Tử Bối lại dùi đầu trở về. Cậu có phần cảm thấy thất vọng, thất vọng vì Chung Thâm không hiểu hết về nghĩa của càn quấy, cùng với sự né tránh đối với những lời âu yếm. Thẩm Tử Bối vừa tròn tuổi 18 cái độ tuổi dồi dào sức sống và dũng khí. Cậu nghĩ, vậy thì lại ra sức thêm nữa,thẳng đến khi trèo được lên trên mặt trăng làm nhiễu loạn trái tim của Chung Thâm 28 tuổi kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]