Lúc Thẩm Tử Bối 10 tuổi lần đầu gặp Chung Thâm, ba Thẩm kêu cậu: “Bối Bối, gọi anh đi.”
Thẩm Tử Bối thấy người này dáng vẻ cao ráo, so với ba của mình còn cao hơn nhiều, cũng không biết trong bụng tự mình nghĩ cái gì, há miệng liền gọi: “Chú!”
Người có mặt lúc đấy đều cười, mẹ Thẩm xoa xoa đầu của cậu, nhẹ giọng uốn nắn: “Chung Thâm là học trò của ba con, người ta mới 20, sao có thể gọi chú chứ, mau gọi anh trai.”
Thẩm Tử Bối mặc kệ, vẫn nghểnh cổ cứng miệng nói: “Vậy thì chú nhỏ, tóm lại nhìn không giống anh trai.”
Cậu chính là thích phản nghịch làm trái ý của người khác, còn nghĩ cái người có tướng người cao cao kia chắc chắn sẽ tức giận, không ngờ Chung Thâm chỉ cười rồi nói với cậu: “Không sao cả, thích gọi gì thì tùy em vậy.”
Vì vậy, Thẩm Tử Bối lại có thêm một người chú nhỏ miệng ngọt.
Vài năm sau, ông nội của Thẩm Tử Bối đi Thủy Sĩ làm phẩu thuật tim.Hai vợ chồng vì để có thể chăm sóc ông lâu dài, nên tính hay cứ dẫn theo Thẩm Tử Bối từ thành phố S qua đây học luôn. Nhưng Thẩm Tử Bối tiếng anh không giỏi, từ nhỏ được nuông chìu thành thói tùy hứng, căn bản không muốn chạy đến một nơi xa xôi học lại từ đầu.
Cậu khóc lóc ầm ĩ sống chết không đi, Thẩm ba vì thế mà đau đầu không thôi.
Việc này đúng lúc được Chung Thâm vừa hay đến phòng làm việc của ba Thẩm ký thỏa thuận bảo vệ nghiên cứu thì biết được, Chung Thâm đề nghị:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-yeu-dau/247687/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.