Khóe mắt hẹp dài đầy nếp nhăn chồng chất lên nhau khắc một đường chữ thập ở chỗ đuôi mắt, đôi mắt thâm quầng trũng sâu, lông mày thô ngắn đang nhíu chặt, nét mặt tan vỡ, biểu tình đau khổ sa sút…
Cả người tử khí trầm trầm.
Tô Khả Khả do dự một lúc, liền đi về phía người nọ.
“Chú gì ơi, chú có vẻ không được khỏe, chú có muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút không ạ?"
Người đàn ông đột nhiên nghe thấy âm thanh, sửng sốt một lát mới phản ứng lại người trước mặt đang nói chuyện với mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô gái kia, trong lòng kinh ngạc.
Nơi đây kẻ đến người đi tấp nập, sẽ không có ai dừng lại vì một người xa lạ như hắn, hắn vừa mới rơi vào khốn cảnh, cảm thấy trên thế giới này chỉ còn mình hắn, hoặc là nói, hắn, kẻ đã bị thế giới này vứt bỏ.
Đối với thế giới này, hắn thật nhỏ bé, chỉ giống như con sâu con kiến, sẽ không có bất kì ai quan tâm đến sự sống chết của một con kiến.
Cảm giác này thật khủng khiếp, đột nhiên hắn thật sự rất muốn, muốn rời bỏ thế giới đau khổ này.
“Cô bé này, con mang cặp sách, đang chuẩn bị đi học sao? Mau đi đi, đừng để bị muộn." Người đàn ông không có trả lời vấn đề của cô.
“Chú à, cháu đi học cho vui thôi, chú biết sở trường của cháu là gì không?" Tô Khả Khả nhìn hắn ta cười cười, hỏi.
“Là cái gì?” Thật ra người đàn ông không phải rất muốn nói chuyện, nhưng hắn ta lại cảm nhận được thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-mang-nguoi-thieu-ta/1190838/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.