Không chỉ Tần Mặc Sâm, những người khác cũng chú ý tới dấu chân trên mặt đất.
Mỗi một dấu chân đều ướt nhẹp, dường như đôi bàn chân kia vẫn luôn ngâm ở trong nước, mãi không khô được.
Lá bùa gọi hồn của Tô Khả Khả không chỉ gọi hồn của đứa trẻ trở về, mà còn có cả thứ khác nữa...
Những thứ khác.
Một trận âm khí ùa tới, ngọn nến trắng màu vàng đang cháy ở trên đầu giường nhấp nháy vài cái, rồi biến thành màu xanh kỳ lạ.
Ngọn lửa màu xanh không có độ ấm, xung quanh nó rất lạnh.
Trần Ngọc Quyên hoảng sợ kêu to: “Đại sư! Đại sư!”
Ngay trước lúc âm khí ập tới trước mặt, Tô Khả Khả đột nhiên hướng về không trung ném một tấm bùa trấn quỷ, đồng thời giơ tay chụp lấy, hướng về đứa trẻ đang nằm trên giường ném một cái, như thể đem thứ gì đó ném vào trong người của đứa trẻ.
“Thiếu chút nữa đem linh hồn của đứa nhỏ này dọa sợ chạy mất.” Tô Khả Khả khó chịu nhìn Trần Ngọc Quyên một cái.
Nàng trước đó đã nhắc đi nhắc lại không được kêu to hét lớn, bởi vì đây là một đứa trẻ nhát gan, rất dễ bị dọa chạy mất.
Tấm bùa trấn quỷ được Tô Khả Khả ném dừng lại giữa không trung, như là nó dính ở trên cái gì đó.
Giây tiếp theo, trong không khí vang lên một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi nhưng lại bén nhọn.
Bùa trấn quỷ không ngừng đong đưa.
Trần Ngọc Quyên nhìn bùa trấn quỷ đó lúc ẩn lúc hiện cách mình không đến hai mét, dọa nàng đổ mồ hôi lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-mang-nguoi-thieu-ta/1190808/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.