Đợi thầy ngủ rồi, Tô Khả Khả mới lén lút lấy cái điện thoại đời cũ ra, bàn tay nhỏ ấn ấn ấn một cách nhanh nhẹn trên màn hình điện thoại Ở phía bên này, Tần Mặc Sâm vừa mới ngủ say, nghe thấy tiếng điện thoại kêu, mày hơi nhướng lên, nhưng giây tiếp theo dường như nghĩ đến điều gì đó, liền lập tức mở mắt ra. Người đàn ông bật đèn đầu giường lên, xem tin nhắn trên điện thoại Tô Khả Khả: Chú, con về đến nhà rồi, đang lăn lộn trên giường này. “Ha.” Tần Mặc Sâm không nhịn được mà liền bật cười. Bao tuổi rồi mà còn lăn lộn trên giường như đứa trẻ con vậy. Tần Mặc Sâm đưa tay nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày. Tô Khả Khả đang lăn lộn thì liền nhận được tin nhắn gửi đến. Tần Mặc Sâm: muộn như vậy rồi mới đến về đến nhà? Tô Khả Khả tiếp tục ấn ấn ấn, trả lời: Chú, chỗ con ở khá hẻo lánh, ở thôn Đào Hoa trên núi Đào Hoa, thị trấn Đào Hoa, xe chỉ tới đầu thị trấn là không muốn đi tiếp rồi, con phải tự mình chạy về đấy, mệt lắm luôn ý. Tần Mặc ở đầu này nhìn tin nhắn trên điện thoại, lông mày càng nhíu lại hơn , vẻ mặt có chút lạnh lùng, bấm vào bản đồ tìm kiếm núi Đào Hoa. Tô Khả Khả đợi một lúc lâu không thấy trả lời, liền hỏi: Chú, ngủ rồi à? Vậy ngủ ngon nha, sáng mai con báo cáo với chú sau. Tần Mặc Sâm: Nha đầu, Có tiện nghe điện thoại không?
Tô Khả Khả nhìn thấy tin nhắn này, trong vô thức liếc mắt nhìn về phía phòng, sau đó lặng lẽ leo xuống giường, sau đó lặng lẽ mở cửa phòng, chạy ra ngoài khoảng trăm mét. Tô Khả Khả: được ạ, chú bây giờ là người thuê con, mọi việc đều ưu tiên trước. Tần Mặc Sâm nhìn thấy lời này liền gọi điện qua cho cô. “Alo, chú à.” “Ừm. Tôi vừa tìm trên bản đồ, núi Đào Hoa cách cuối thôn Đào Hoa một đoạn, cái đoạn đường đó có thể lái xe vào không?” “Đường có chút hẹp, vẫn là đường đất, xe không qua được.” “Được rồi, tôi biết rồi, ngày mai tôi đến con” “Hở? Như vậy con ngại lắm, dù sao con là nhận tiền làm việc, sao có thể làm phiền chú được.” “Không phiền, tôi tiện đi gặp thầy của con luôn, nói chuyện với ông ấy về việc con đi học. Thời gian không còn sớm nữa, con ngủ sớm đi.” “Vâng chú, ngủ ngon ~” Vừa kết thúc cuộc trò chuyện Tần Mặc Sâm liền gọi điện cho trợ lý Ngô “Sáng mai lái xe việt dã tới, mặt khác, chuẩn bị hai chiếc xe đạp leo núi có ghế sau được cải tiến .” Trợ lý Ngô vô cùng nghiêm túc mà nhận nhiệm vụ, nhưng mà nội tâm lại rất mông lung.
Xe địa hình? Xe đạp leo núi? Rõ ràng là một người cuồng công việc, Tần tứ gia chẳng lẽ lại muốn đi du lịch tự túc sao? Sốc! Là trợ lý toàn năng của Tần tứ gia, trợ lý Ngô vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở ông chủ: ngày mai anh có lịch trình, trưa mai anh phải đến bệnh viện thăm cháu trai cả. Tần Mộc trực tiếp đổi cuộc họp buổi sáng sang ngày mai. Còn về Tần Tuấn Trì, chẳng thèm nhắc đến Điều này cho thấy trong lòng chú Tư cậu cháu trai cả này có vị trí rất thấp Sáng sớm hôm sau, lái một chiếc xe địa hình màu đen làm bằng hợp kim titan đủ để làm chói mắt những con chó vào thị trấn Đào Hoa, sau đó lái về phía thôn Đào Hoa. Xung quanh kinh đô có rất nhiều thị trấn nhỏ, thị trấn Đào Hoa ban đầu là thôn Đào Hoa, nhưng sau đó đã phát triển và trở thành thị trấn Đào Hoa. Tuy nhiên, khu vực nghèo nhất vẫn giữ tên ban đầu – thôn Đào Hoa. Tần Mặc Sâm chậm rãi mở mắt ra ngoài cửa sổ. Nhắm mắt dưỡng thần Tần Mặc Sâm chậm rãi trợn mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]