Nó mở mắt đầu đau như búa bổ , xung quanh toàn màu trắng hương nước sát trùng trong không khí .
Nó cau mày nhìn xung quanh không thấy ai , nhớ đến vụ việc vừa rồi làm nó nghĩ đến người đi chung nó là tôi .
Muốn xuống giường tìm tôi , vừa định ngồi dậy một cơn đau không tên từ đâu kéo đến .
Cánh cửa phòng mở ra , chị y tá đẩy xe thuốc vào phòng thấy cảnh trước mặt , vội đi lại đỡ nó nằm xuống .
_ Mừng quá cô tĩnh rồi , nếu bác sĩ Lục biết nhất định sẽ rất mừng .
Nó nhìn chị y tá nghi ngờ hỏi lại .
_ Bác sĩ Lục ??? Lục Minh Duy ?
Tay cầm thuốc đưa cho nó vui vẻ trả lời , đôi mắt chị y tá nhìn nó có đôi phần hâm mộ .
_ Đúng nha là bác sĩ Lục , cậu ta đã canh cô hai ngày rồi , lúc nãy có bệnh nhân trong cơ nguy hiểm nên cậu ta mới rời đi .
Nó nhận thuốc của chị y tá đưa cùng ly nước ấm trên bàn uống sạch .
_ Nhìn bác sĩ Lục rất lo lắng cho cô , người tốt như vậy đừng để mất .
Chị y tá tốt bụng nói thêm vài lời với nó chuẩn bị rời đi thì bị nó kêu lại .
_ Còn người đi chung với tôi cô ấy như thế nào rồi .
_ Cô ta cũng như cô vẫn hôn mê chưa tĩnh lại .
Nói rồi chị y tá cười nhẹ quay người mở cửa rời đi , nó nhìn theo bóng lưng của chị y tá . Nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-la-chong/1719463/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.