2. 
Tôi đi dạo phố với Diệp Thừa. 
Tình cờ gặp trung tâm thương mại đang mua sắm, 
Nhìn dòng người chật như nêm, Bạch Thanh Nha khuơ hai bàn tay mười ngón đan nhau, kiêu ngạo nói với người bên cạnh: “Chú ơi, em may mắn lắm đó.”‘ 
“Ò,” Diệp Thừa cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Tiểu Bạch nhà mình may thế nào?” 
“Để em kể cho, hồi bé em sưu tầm được hơn 30 bình hồng trà, càng về sau, ông chủ cũng không muốn đổi cho em nữa, thấy em bèn nói,” Bạch Thanh Nha bắt chước giọng nói của ông chủ: “Nhóc con, sao cháu lại đến nữa.” 
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Thế nào? Em giỏi không?” 
Diệp Thừa vô cùng vui vẻ, không khỏi nhéo mặt cô khi nhìn bộ dáng của cô: “Tiểu Bạch nhà mình đương nhiên là giỏi rồi. Có muốn thử lần nữa không?” 
Bạch Thanh Nha nhìn dòng chữ trên tấm biểu ngữ và thấy rằng đợt giảm giá trong trung tâm thương mại lần này rất lớn nên sự háo hức muốn thử của cô ấy càng trở nên mãnh liệt hơn. 
Với sự hỗ trợ của Diệp Thừa, Bạch Thanh Nha lên sân khấu trả lời một câu hỏi và sau đó rút thăm trúng thưởng. 
Giải thưởng không được công bố nhanh như vậy, hai người đi đến trung tâm mua sắm dạo một vòng, ăn chút gì đó rồi quay về. 
Vừa đúng lúc công bố người chiến thắng. 
Cô thật sự may mắn, không khiến cô mất mặt trước Diệp Thừa. 
Khi người dẫn chương trình gọi cô lên sân khấu, Bạch 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-khong-co-long-chan/3315468/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.