38.
Vừa kịp đón bình minh.
Đang chờ mặt trời mọc trên đỉnh núi, Diệp Thừa đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Bạch, em có biết tại sao anh lại đưa em đi ngắm bình minh không?”
Tôi lắc đầu.
Diệp Thừa ôm tôi, tôi dựa vào vai anh.
Trước mặt tôi là ánh sáng yếu ớt dần xé màn bước ra.
“Lần đi công tác ngồi cạnh gia đình 3 người trên máy bay, bọn họ nói lần sau sẽ đi đến bờ sông Seine ngắm hoàng hôn. Ánh mắt em nhìn bọn họ đến giờ vẫn in sâu trong tâm trí anh.”
Nhiều tiếc nuối là điều khó tránh khỏi.
Nhưng trong tương lai, chúng ta có thể tích cực nắm chặt.
“Bất cứ điều gì em còn thiếu hụt, chú sẽ lấy danh nghĩa người nhà bù đắp cho em.”
Từ nay về sau không còn cô đơn nữa.
Em có người nhà, tên là Diệp Thừa.
“Chú…” Tôi bối rối, lệ tràn bờ mi.
Ánh mắt dịu dàng của Diệp Thừa nhìn tôi.
Trong khoảnh khắc ánh sáng vàng bùng lên, anh cúi xuống hôn tôi.
39.
Sau khi khai giảng.
Tôi và Diệp Thừa liên lạc dần ít đi.
May mắn thay, tôi đã chọn một trường đại học gần nhà vì tôi không nỡ xa Diệp Thừa.
Mỗi kỳ nghỉ ngắn còn có thể chạy về gặp anh ấy,
Vì bận rộn thi cử nên tôi đã lạnh nhạt với Diệp Thừa mấy ngày.
Vốn định nhân dịp trung thu, để dỗ dành anh.
Kết quả là Diệp Thừa phải tổ chức một cuộc họp quan trọng.
Chỉ có chiều mới rảnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-khong-co-long-chan/3315466/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.