28.
“Đương nhiên chú nhớ, cháu lên lầu thay quần áo trước đi."
Tôi bướng bỉnh kéo chú ấy lại không cho chú di chuyển:
“Không, chú… đã quá muộn rồi.”
Nhìn thấy thái độ cứng rắn của tôi, Diệp Thừa đành phải nghe theo tôi.
Chú ấy lau nước mưa trên mặt tôi, còn tôi nghiến răng làm một việc cực kỳ điên rồ.
Chủ động hôn Diệp Thừa.
Tôi nhào vào rất mạnh, rất nhanh chú ấy không kịp phản ứng.
Đôi môi của Diệp Thừa nhìn qua mềm mại dễ hôn, tôi vốn chỉ muốn chạm thôi, nhưng khi thực sự hôn, tôi lại có cảm giác như bị trúng độc.
Tôi không muốn dừng lại và cũng không thể dừng lại.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có sức lực mạnh mẽ đến vậy.
Diệp Thừa bị tôi đẩy xuống đất, tôi đè lên người chú ấy, tiếp tục hôn sâu hơn.
“Tiểu Bạch!”
Diệp Thừa kéo mạnh vai tôi và quay đầu tôi đi, hơi thở nặng nề mà khó khăn.
Nghe giọng nói xen lẫn vẻ tức giân của chú ấy tôi cảm giác như mình vừa tỉnh mộng.
“Chú, Tiểu Bạch sai rồi, đừng trách Tiểu Bạch được không?”
Vì nụ hôn này mà môi chú ấy chuyển sang màu đỏ son rực rỡ.
Tôi muốn xoa dịu cái cau mày của chú ấy, nhưng vì trong mắt đã tích rất nhiều hơi nước nên tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt chú.
Sợ chú ấy sẽ vì thế mà không muốn thấy tôi nữa.
Tôi khóc đến tắt thở, lý trí tan thành mây khói, những cảm xúc bị đè nén trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nho-khong-co-long-chan/3315463/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.