Trận huyết chiến trên đỉnh núi Mộng Hoa kết thúc sau khi thần miếu Cửu Nghi hi sinh hai mươi bảy vị thần quan, hơn một trăm thị tòng. Chiến đấu ròng rã suốt một ngày một đêm, viện quân dưới chân núi chạy tới, Thập vu cuối cùng trắng tay trở về, còn toàn bộ những bộ xương khô được gọi tới thì đều bị đánh xuống vách núi lần nữa.
Toàn thân lông trắng của thần điểu Trùng Minh cũng bị nhuốm đỏ, mệt mỏi kiệt quệ, giùng giằng bay về phía thâm cốc, đi tìm linh dược tự chữa thương cho mình.
Đại Tư Mệnh quay đầu nhìn Thời Ảnh trên đài Tọa Vong, thở phào nhẹ nhõm.
Người đang hấp hối đã chuyển biến tốt đẹp, trên mặt dần dần có lại huyết sắc, một luồng ánh sáng lưu chuyển trong người, cho thấy nguyên thần bị thiên lôi đánh vỡ đã ngưng tụ lại một lần nữa. Địa ngục vạn kiếp, ngũ lôi thiên hình, xưa nay chẳng có thần quan nào đi trên con đường này may mắn tránh khỏi. May mà ông đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm, tự mình canh giữ ở điểm cuối để cứu người, mới miễn cưỡng bảo vệ được tu vi của Thời Ảnh.
Một người như vậy nếu trở lại làm người bình thường chẳng phải phí phạm của trời hay sao?
Đại thần quan dần dần khôi phục, còn quận chúa Xích tộc kia thì kéo một cánh tay bị gãy, ngồi xổm ngay trước mặt y, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Đại Tư Mệnh nhìn Chu Nhan, hơi động dung.
Nha đầu kia đã kề vai chiến đấu cùng ông trong trận chiến này, vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan/2456566/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.