Sau khi mọi người rời khỏi, trong Tử Thần điện trống rỗng chỉ còn lại hai cha con họ. Gió dừng lại sau mành che, hương còn lượn lờ quanh quẩn trên bảo đỉnh, bầu không khí tựa như ngưng kết lại. 
“Hai mươi ba năm rồi!”. Bắc Miện Đế thì thào: “Chúng ta… rốt cuộc cũng gặp lại”. 
Thân là Đế quân Không Tang chí cao vô thượng, giọng nói lại đầy vẻ xấu hổ cùng tâm tình cảm khái. Nhưng Thời Ảnh chỉ gục đầu xuống nhìn nhẫn thần Hoàng Thiên trong lòng bàn tay, ánh mắt phức tạp… Chiếc nhẫn do Tinh Tôn đại đế chế tạo từ thời thượng cổ, tượng trưng cho hoàng quyền Vân Hoang đang lóe lên giữa các ngón tay y, lóe mắt đến mỹ lệ. 
Y thử vươn tay, đưa ngón áp út bên trái thử xỏ vào chiếc nhẫn thần. 
Khi vẫn còn một khoảng cách ngắn nữa, Hoàng Thiên bỗng nhiên sáng lóe lên. 
“Xem đi, nó đang hô ứng với con đó…”. Bắc Miện đế ở trên giường bệnh yên lặng nhìn trưởng tử của mình, hô hấp thong thả mà trầm thấp, cảm khái vạn phần: “Con là hậu duệ trực hệ của Tinh Tôn đế và hoàng hậu Bạch Vy, trên người chảy dòng máu thuần chính nhất của Đế vương Không Tang… khụ khụ… đủ để làm chủ nhân của nó…”. 
Thời Ảnh lại thu ngón tay về, cũng không đeo Hoàng Thiên lên, giữa trán y lờ mờ phủ bóng ảnh nhàn nhạt, mặc dù là nắm thiên hạ trong tay, lại không có chút vui thích rõ ràng nào, lại tựa như nắm một cục than trong tay. 
“Ảnh Nhi, con…”. Hồi lâu, Bắc Miện đế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan/2456545/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.