Vào đúng cái đêm Chu Nhan ngủ lại đỉnh Bạch Tháp, trong một hậu viện bí mật ở Diệp Thành, có một giếng cổ sâu thẳm không ngừng gợn sóng, tựa như một con mắt khổng lồ sâu không đáy, không gió, không ánh sáng, chỉ có làn nước lạnh như băng tụ rồi lại tan, vây kín lấy một đứa bé đang lơ lửng, đó chính là Tô Ma đã bị lừa vào trong đó. Cậu nhắm chặt con ngươi, chầm chậm chìm nổi trong đáy giếng, giống như rơi vào mộng cảnh. Tuy rằng trông đứa bé giống như đang ngủ, nhưng cánh tay gầy guộc lại không ngừng vùng vẫy, như thể đang dùng hết sức để bơi về một hướng không hề dừng lại. 
Nhưng bất kể cậu có cố gắng giãy dụa thế nào, thân thể lại vẫn bị vây hãm tại chỗ, không di chuyển chút nào. 
Cậu đang bơi đi đâu? 
Xa xa trong ảo cảnh, cậu rất nhanh sẽ đến được bến tàu phía Nam đế đô, mặc dù đang ở trong mộng, cũng mới qua bốn ngày rưỡi mà thôi. Đúng vậy, tiểu tử này thật sự là liều mạng, thật đáng thương! 
Tất cả lời nói như đều phát ra từ một nơi, chứa đựng nỗi thương xót nhìn xuống dưới. Ba vị trưởng lão cao nhất Hải quốc đứng xung quanh miệng giếng sâu, cúi đầu nhìn xuống đứa bé bị nhốt trong giếng nước tối đen, thở dài bàn luận. 
Dưới chân bọn họ, vô số chú ngữ phát ra ánh sáng màu vàng, quay xung quanh miệng giếng, giống như quấn miệng giếng thành một cái kén thần, mà bên trong cái kén kia, đứa bé cô độc bị nhốt trong một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan/2456506/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.