Chương trước
Chương sau
Ngày ngày trôi qua, tạo thành thói quen, thật sự là một chuyện rất đáng sợ .Một người luôn xuất hiện xung quanh bạn,luôn xem bạn trở thành điều quan trọng nhất, nếu một khi người đó ko có ở đây , bạn sẽ cảm thấy rất hụt hẫng

Trong đầu nàng luôn nhớ về tình cảnh ngày hôm đó, trong phòng bệnh , khuôn mặt vắng lặng của Bạch Huyền, giọng nói trong trẻo , ánh nhìn cư cao lâm hạ (* cư cao lâm hạ = cao cao tại thượng: kiêu ngạo)

Hắn , tứ thần cao cao tại thượng, không còn là thú triệu hồi thuộc về nàng nữa

Thú triệu hồi bị triệu hoán sư của mình vứt bỏ, từ xưa đến nay, hẳn là ko có mấy người, không ngờ tới hắn lại “may mắn” trở thành một trong số đám người đó

Ta sẽ ko tha thứ cho ngươi!

Ta sẽ ko tha thứ cho ngươi!

Ta sẽ ko tha thứ cho ngươi!

Cả gian phòng,âm thanh của hắn phảng phất còn quanh quẩn, thậm chí còn khiến nàng nửa đêm phải trở mình tỉnh giấc

Bầu trời cao cao ngoài cửa sổ, là tầng tầng mây đen, tiếng sấm từ xa không ngừng ầm ầm truyền đến, cả vùng đất đều bị tiếng sấm làm run rẩy.Ánh chớp loang loáng phá thủng làn mây dày đặc, tựa như một đường kiếm nhọn giáng thẳng xuống mặt đất

Phảng phất tựa như………….tiếng gầm thét của Kì Lân

“Mấy ngày nay thời tiết sao sao ấy, ông trời cứ đánh chớp liên tục” Dịch mẹ nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, chau mày

“Là Kì Lân đại nhân đang tức giận, nhất định là Kì Lân đại nhân đang tức giận!” Thỏ vương vùi mình ở một góc giường,run rẩy dùng móng trước che lấy lỗ tai mình

Hắn vẫn còn tức giận sao? Dịch Bắc Bắc hoảng hốt

“Đúng rồi, nhắc đến Bạch Huyền mới nhớ, Bắc Bắc à, sao dạo gần đây mẹ không thấy nó?” Dịch mẹ đi đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lên, ngăn cách phòng bệnh với không gian bên ngoài,cũng như để cho Bắc Bắc ko cách nào thấy bầu trời

Dịch Bắc Bắc cúi đầu, ko lên tiếng

“Không phải lại gây gổ chứ?” Dịch mẫu suy đoán nói

Dịch Bắc Bắc khổ sở cười một tiếng, phải nói rằng nghiêm trọng còn hơn gây gổ mới đúng “Mẹ,nếu như con nói, sau này Bạch Huyền có thể sẽ không xuất hiện ở bên cạnh con nữa, mẹ có kinh ngạc không?”

Dịch mẹ sững sốt, thì thỏ vương ngược lại , lại từ dưới chân giường nhảy lên giường bệnh, lớn tiếng hét “Ngươi lại đối với Kì đại nhân là ra chuyện gì không tốt sao?”

Nếu là lúc bình thường, thì Dịch Bắc Bắc đã sớm một quyền đánh bay thỏ vương, nhưng bây giờ, nàng chỉ có thể rũ mí mắt “Ta làm chuyện gì, cũng ko liên quan đến ngươi”

“Hừ, ngươi nhất định là đã làm ra chuyện tổn thương Kì đại nhân, nếu không thì làm sao thú triệu hồi có thể bỏ qua cơ hội sống bên cạnh chủ nhân của mình chứ!” Thỏ vương ko cam lòng yếu thế nói

Dịch Bắc Bắc cắn môi dưới, nàng đã tổn thương hắn sao?

Hắn mạnh như vậy, làm sao nàng có thể tổn thương hắn!

Dịch mẹ đi tới bên người Bắc Bắc, vỗ nhè nhẹ lên vai con gái “Bạch Huyền rời bỏ con?”

Dịch Bắc Bắc khó khăn gật đầu một cái

“Giữa các con rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Mẹ, đừng hỏi cái này có được ko?” Thậm chí nàng còn ko biết nên nói rõ chuyện này như thế nào

“Sống cùng Bạch Huyền, mẹ biết con phải chịu áp lực rất lớn” Dù sao mẹ cùng là người hiểu rõ con gái nhất, suy nghĩ của con gái, cho dù ko nói ra, mẹ vẫn có thể hiểu “Có điều, những “sinh vật thể” này, mặc dù là “thú” nhưng lại vô cùng thân thiết với con người ,đối với họ, có lúc không chỉ có mặt ngoài quan tâm, mà tâm linh cũng câu thông” (*câu thông: nối liền)

Dịch Bắc Bắc trầm tư một lát sau , hỏi “Mẹ, mẹ cùng với con thỏ này cũng tâm linh tương thông sao?”

“Dĩ nhiên. ta và chủ nhân ngày ngày tâm linh tương thông nha!” Thỏ vương nhanh nhẩu cướp lời “Mỗi ngày, chủ nhân sẽ vì ta chuẩn bị rất nhiều món ngon, cơ thể ta ko thoải mái, chủ nhân sẽ săn sóc ta, ta muốn ra ngoài hóng mát, chủ nhân sẽ mang ta đến công viên, mỗi tuần lễ, chủ nhân còn mang ta đến nhà trẻ chơi với các bạn nhỏ nữa”

Dịch mẹ cười cười

DỊch Bắc Bắc quay đầu nhìn thỏ vương, rồi ôm nó vào trong ngực, lông xù của nó khiến tay nàng cảm thấy ấm áp. Nàng vẫn cho rằng, mẹ chẳng qua chỉ tùy tiện cho thỏ vương ăn no mà thôi

“Tìm cơ hội, giảng hòa với Bạch Huyền đi” Dịch mẫu thành khẩn nói “Trên quả đấy này, con còn có người thân , bạn bè, nhưng nó đến trái đất thì chỉ cô độc một mình nó”

“Mẹ, con…………..”

“Đừng ngại áp lực, chỉ cần các con thẳng thắn với nhau, như vậy mọi chuyện sẽ ko có vấn đề gì xảy ra” So với Dịch Bắc Bắc thấp thỏm bất an,ngược lại trong lòng Dịch mẹ càng tràn đầy lòng tin “Con gái của mẹ, nếu như nó đã có thể triệu hồi ra Kỳ Lân của Tứ Thần, thì tại sao nó lại sợ chuyện chung sống chứ?”

Dịch Bắc Bắc hiểu, mẹ là đang động viên mình

Nhưng giảng hòa? Nàng có thể làm được ko? Cảm giác nặng nề khi cùng Bạch Huyền chung sống, thật có thể giải quyết được?

Bạc Huyên và nàng, rốt cuộc là ai đúng ai sai?

Hay là ngay từ lúc ban đầu, chuyện nàng triệu hồi hắn đến cái thế giới này, đã là một sai lầm lớn nhất?

Tiếng sấm vang rền, ánh chớp chói mắt, tựa hồ như có thể chiếu sáng cả vùng đất trong phút chốc

“Thời tiết thật là tệ”

“Ừ, mỗi ngày mà như thế này, thì buôn bán ế ẩm quá”

“Chi bằng hôm nay đóng cửa sớm một tý, mạt chược của bọn tôi đang 3 thiếu một, còn chờ mình ông đến”

“Na Thành, tôi đến ngay”

Trong quán kem đầu phố, chủ quan đi đến cửa tiệm, chuẩn bị kéo tấm cổng sắt xuống, ông cũng ko chú ý đến ở đầu con phố đối diện có một thiếu niên đang yên lặng nhìn vào cửa tiệm mình

Đây là một thiếu niên dáng người hấp dẫn, thon dài, ngũ quan anh tuấn, tinh tế , khéo léo. Thiếu niên không che dù, mặc cho nước mưa thấm ướt toàn thân hắn, mái tóc nâu vàng ẩm ướt dán lên hai gò má ướt đẫm, nước mưa chảy trên cổ hắn , lên xương quai xanh của hắn tạo ra một loại dã tính kì dị

Chủ quán nhìn ngây người

Chuyện càng làm cho ông ngây người hơn chính là, ông không hiểu tại sao thiếu niên này lại nhìn cửa tiệm của mình như vậy, trong ánh mắt còn ẩn hiện đau thương

“Bắc Bắc, thứ họ ăn đằng kia là kem sao?”

“A, cái đó là kem quế”

“Vậy cũng được, mua cho anh ăn! Coi như cảm ơn anh đuổi Thao Thiết, đến cứu tôi!”

Bạch Huyền từ từ nhắm mắt lại, bên tai loáng thoáng vang lên giọng nói của Bắc Bắc ngày đó

“Thế nào, cậu đứng ở nơi này thật lâu, là muốn ăn kem sao?” Là giọng nói của phụ nữ, giờ phút này rõ ràng vang lên bên tai hắn , chỉ có điều người nói, không phải là chủ nhân hắn

Lông mi đen đậm run rẩy, Bạch Huyển mở mắt ra, ẩn trong cặp mắt màu cà phê, vẫn là bầu trời nước mưa

“Cút ngay” Hắn lạnh lùng nói

Đông Cung Sa Ái cười một tiếng, cũng ko vì thái độ của Bạch Huyền mà tức giận, đối với nàng mà nói, hắn càng như vậy thì càng có tính khiêu chiến, đồ vật quá dễ dàng đoạt được sẽ khiến con người ta khó lưu luyến

“Tâm tình không tốt sao?” Nàng che dù đứng cạnh Bạch Huyền “Kem không thích hợp với cậu, nếu như cậu muốn thay đổi tâm tình mà nói thì… chi bằng đi theo tôi”

Hắn nửa rũ mi mắt , nửa lười biếng quan sát nàng

Nữ nhân xa lạ, lời nói thu hút hắn, hắn……………………muốn thay đổi loại tâm trạng mà hiện tại ngay cả chính hắn cũng ko rõ, muốn đi tìm cái người đã làm hết thảy tâm hồn hắn xao động

“Được, có điều nếu như ngươi không khiến cho tâm trạng ta thay đổi, ta sẽ khiến ngươi so với chết càng khó coi”

“Không thành vấn đề” Đông Cung Sa Ái giương ngón tay lên

Một chiếc xe màu đen từ xa lái tới, dừng trước mắt họ

“Mời lên xe” Khóe miệng Đông Cung Sa Ái cong cong, nàng mở cửa xe ra

Thiếu niên này, so với thời điểm nàng nhìn thấy trong hình càng thêm hấp dẫn . Nàng rất muốn biết, cảm giác khi bị đôi mắt màu cà phê này chăm chăm nhìn sẽ là cảm giác như thế nào

Chiếc xe màu đen một đường chạy đến một quán bar cao cấp

Trong quán bar, âm nhạc điếc tai tựa hồ có thể che lấp cả tiếng sấm ngoài trời. Từng tốp thanh niên điên cuồng khua tứ chi, tiếng ly thủy tinh va chạm , mùi rượu lan tràn , tất cả đều tràn đầy một loại sống động trác táng

Bạch Huyền nhăn mày nhìn xung quanh “Nơi ngươi muốn dẫn ta đến chính là chỗ này?”

“Không sai” Đông Cung Sa Ái gật đầu nói “Đây là chỗ tốt nhất để thay đổi tâm trạng,đừng coi thường nơi này, ở nơi này ko chỉ có âm nhạc, rượu còn có phụ nữ sẽ khiến cậu quen đi chuyện không vui cậu ko muốn nhớ”

“Vậy sao?” Bạch Huyền xoay xoay cổ, cả thân thể nhào vào trong chiếc ghế salon rộng rãi

Hắn gập đầu gối, lười biếng nằm ngồi trên ghế salon. Mái tóc ướp nhẹp cùng quần áo dán trên thân thể tráng kiện, làm cho đường cong của hắn nhìn qua thật hoàn mỹ

“Đây là rượu , cậu nếm thử một chút” Đông Cung Sa Ái cầm một chai XO để trên khay lên, rót vào ly đưa cho Bạch Huyền “Từng uống qua chưa?Có lẽ cậu sẽ thích loại mùi vị này”

Bạch Huyền nhận lấy ly thủy tinh trong suốt, nhìn vào chất lỏng màu cam trong ly

Rượu sao? Hắn biết rượu là cái gì chẳng qua cũng từ lời của Bắc Bắc trong nhà, từ trước đến giờ chưa từng đụng vào rượu, cho nên, hắn vẫn chưa uống qua. Thứ này, nghe nói có thể khiến người say, mà say thì cái gì cũng có thể quên

Môi mỏng dán lên ly rượu, hắn từng ngụm từng ngụm uống chất rượu trong ly, rượu vừa vào miệng là một vị cay đắng, cũng ko cảm thấy khó uống

Cứ như vậy Bạch Huyền cuộn tròn trong ghế sofa , một ly lại một ly uống , đôi mắt nữa híp lại, hơi nghiêng đầu tựa như dã thú đang lặng lẽ liếm vết thương của mình

Trong quán rượu huyên náo , Bạch Huyền như môt kẻ xa lạ, cho dù hắn cũng là một thành viên trong quán rượu, nhưng xung quanh hắn lại phát ra một loại từ trường kì dị , cách ly hắn với thế giới bên ngoài

“Đông Cung tiểu thư, cậu ta đã uống rất nhiều rượu rồi” Chủ quán rượu đứng ở một bên có chút bất an nói

“Ko sao, cứ để cậu ta uống” Đông Cung Sa Ái không chút nào để ý khoát khoát tay

“Nhưng mà lỡ như…………..” trường hợp người bị ngộ độc rượu cũng ko ít đi

“Ko sao” Đàn ông nàng để ý làm sao có thể bị mấy ly rượu làm gục ngã

Có điều thứ để cho Đông Cung Sa Ái có chút ngoài ý muốn là, Bạch Huyền hoàn toàn ko nhìn ra chút gì gọi là say. Uống nhiều rượu như vậy, cho dù hắn ko say như chết thì chí ít cũng phải có chút men say

Nhưng mà đằng này lại ngược một chút men say cũng ko có, tựa như uống mấy thứ rượu này chỉ như uống nước lã mà thôi

Cầm một ly rượu cốc tai, Đông Cung Sa Ái ngã người vào ghế salon “Muốn uống thử loại rượu này ko? Có lẽ mùi vị có chút khác biệt”

Bạch Huyền cúi đầu nhìn ly rượu nâu nổi lên một lớp dầu trắng như sữa “Đây là thứ gì?”

“IrishCoffe, nghe nói là loại rượu do một người pha rượu đa tình pha chế cho một nữ tiếp viên hàng không anh ta nhung nhớ” Nàng nâng ky đưa vào tay hắn, ngón tay như có như cọ sát vào mu bàn tay Bạch Huyền

Nhung nhớ sao? Bạch Huyền dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm chất dầu trắng như sữa nổi trên mặt ly rượu, thật ngọt! Tựa như cây kem kia, ngọt khiến hắn phát ngấy, nhưng vẫn muốn nếm một chút cái vị ngọt ngào này

Đông Cung Sa Ái từ từ dịch chuyển ngón tay từ trên mu bàn tay của Bạch Huyền lên bờ vai hắn, thân thể nàng dần dần ngã về phía hắn, thưởng thức mùi vị trên người hắn. Hắn đã uống nhiều rượu như vậy , nhưng thật kì dị, trên người hắn một chút mùi rượu cũng ko có. Hắn ko giống như đám thủ hạ khúm núm luôn vây lượn xung quanh nàng, hắn xa cách khó gần , ngược lại càng làm cho nàng cảm thấy thú vị

Đối với dung mạo của mình, từ trước đến nay Đông Cung Sa Ái rất có tự tin. Nở nụ cười xinh đẹp, nàng chống người, cả thân thể đều áp vào người Bạch Huyền

Ghế salon rộng rãi bời vì có hai người ngồi mà trở nên có chút chật chội, Đông Cung Sa Ái ở phía trên, Bạch Huyền ở phía dưới, hai thân thể gần như dính thành một khối (Rin: chẹp…..định bá vương ngạnh thượng cung sao?? bạn Huyền chú ý , coi chừng bị ăn đậu hũ)

“Rượu có ngon không?” Nàng dùng giọng nỉ non, mang theo nồng đậm trêu đùa hỏi

Bạch Huyền không ngước mắt nhìn, vẫn như cũ nhấp rượu

“Uống rượu rồi ko cảm thấy gì sao?” Làn môi Đông Cung Sa Ái nhẹ nhàng cọ sát bên tai Bạch Huyền thổi khí “Tỷ như…………….”

“Tỷ như?”

Ngón tay của nàng nhẹ nhàng cầm ly rượu trong tay hắn “Tỷ như phụ nữ…………”

Môi của nàng từ từ đưa đến gần hắn, thời điểm gần như sắp hôn hắn, nàng chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh đánh ập vào mình, sau một giây, nàng nặng nề ngã xuống đất

Bạch Huyền miễn cưỡng ngồi dậy từ trên ghế salon, khóe mắt lạnh lùng liếc nhìn Đông Cung Sa Ái “Đừng chạm vào ta!”

“Cái gì?” Nàng ngây ngẩn cả người

“Ngươi không có tư cách chạm vào ta” Ánh mắt của hắn tựa như đang nhìn vào một con kiến hôi, lạnh như băng không hề tồn tại một chút nào tình cảm

Đông Cung Sa Ái run lên, bị ánh mắt như thế này nhìn vào thật đáng sợ

Hắn là một thiếu niên rất đáng sợ!

Taycủa nàng, ko tự chủ nắm chặc lấy váy, giác quan thứ sau trời ban ko ngừng nhắc nhở nàng

Nguy hiểm!

Người như vậy ko phải là loại nàng có thể trêu đùa

Tư cách? Vậy người nào mới có tư cách chạm vào hắn?

——————–

Vết thương trên đùi dần dần đã phục hồi lại như cũ, bột cũng đã tháo, ở phòng bệnh lúc này, mỗi ngày đều nhớ lại tình cảnh quyết liệt với Bạch Huyền lúc đó, Dịch Bắc Bắc cảm giác mình sắp bị hành hạ đến chết

Nàng không nói được tâm trạng của mình rốt cuộc là như thế nào, là đau lòng? Hối hận?

Nhưng mà, nàng lại ko cảm thấy mình có lỗi

Đúng, là Bạch Huyền không tốt, tất cả đều là do hắn không tốt! Sau khi nàng rốt cuộc xác định mình đã thích hắn, thì hắn lại bảo tình cảm của con người thật rẻ mạt

“Bạch Huyền đáng chết, Bạch Huyền thối, còn nói không tha thứ cho tôi, chẳng lẽ………….chẳng lẽ anh tưởng tôi thèm được anh tha thứ lắm sao?” Dịch Bắc Bắc căm giận nói nhỏ, vò vò ra giường

“Bắc Bắc, sắp xếp đồ đạc chưa con?” Dịch mẹ hô lớn ngoài cửa phòng bệnh, hôm nay là ngày xuất viện, phải nhanh chóng dọn phòng

“A, sắp xong rồi! Mẹ, mẹ đi xuống lầu đợi con ở đại sảnh trước đi, con kiểm tra xem có cầm nhầm thứ gì không” Dịch Bắc Bắc vội vàng buông dra giường ra, đáp lời mẹ đang chờ trước cửa

“Tốt lắm”tiếng bước chân của Dịch mẹ dần dần xa dần phòng bệnh

Dịch Bắc Bắc gãi gãi đầu, cuối cùng nhìn quanh gian phòng. Trong căn phòng bệnh này, Bạch Huyền đã từng chăm sóc nàng, trong căn phòng bệnh này, Bạch Huyền đã từng hung tợn cảnh cáo nàng không được bị thương nữa, hắn đã từng ôm nàng, hối hận nói, sẽ không để cho nàng gặp phải bất kì nguy hiểm nào nữa

Không biết bao nhiêu cái đã từng đã xảy ra, nhưng hiện tại tất cả đều trở thành hư vô

Hắn đột ngột xông vào thế giới của nàng , hiện tại hắn cũng đột ngột rời bỏ thế giới của nàng

Rời bỏ…………….

Dịch Bắc Bắc rũ mắt, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cổ, cho dù đã trải qua nhiều ngày như vậy, nhưng nàng vẫn còn nhớ rõ xúc cảm bàn tay hắn, nhớ rõ, ngón tay hắn bóp lấy cổ nàng lúc đó run rẩy

Hắn muốn giết nàng?

Nhưng rồi………….lại ko có giết

” Ngươi đang nhớ đến Bạch Huyền sao?” Bóng người chặn lại ánh sáng ngoài cửa sổ, Dịch Bắc Bắc ngẩng đầu lên, thấy được Thao Thiết đã đứng bên cửa sổ từ lúc nào

Nàng ngớ ngẩn, hạ tay xuống bên người “Sao anh lại đến đây?”

“Hôm nay là ngày ngươi xuất viện, đương nhiên ta đến đây là đưa ngươi xuất viện” Thao Thiết yên lặng đi tới trước mặt Dịch Bắc Bắc, cúi người xuống, ánh mắt nhìn thẳng nàng “Ngươi có hối hận không?”

“Cái gì?” Chân của nàng không tự chủ lùi về phía sau, nàng không quen Thao Thiết nhìn thẳng vào mắt nàng trong khoảng cách gần như vậy]

“Hối hận ngăn cản Bạch Huyền giết ta, nếu như không có lời can ngăn của ngươi lúc đó, thì như vậy hắn cũng ko rời bỏ ngươi”

Hối hận sao? Không , mới bắt đầu, chính xác là vì Thao Thiết, nhưng về sau , nguyên nhân mâu thuẫn đã thay đổi. Dịch Bắc Bắc cắn môi dưới, cúi đầu không nhìn Thao Thiết

“Nhưng mà ngươi biết không? Ta rất vui , ít ra ta cũng biết rằng, ngươi không hy vọng ta chết” Ngón tay của Thao Thiết nhẹ nhàng xoa lên môi dưới của Dịch Bắc Bắc

“Anh………anh đang làm gì?” Bởi vì động tác này của hắn mà nàng đỏ mặt tới mang tai, nàng dùng sức đẩy hắn ra

“Ngươi dùng sức cắn môi như vậy, sẽ cắn nát môi mất”

“Cắn nát môi hay không cũng là chuyện của tôi”

“Bắc Bắc, ngươi vẫn thù địch với ta như vậy sao?” Thao Thiết tự giễu cười cười “Ta thừa nhận, lúc đầu ta tiếp cận ngươi thật sự ko có ý tốt, thật ra, ta chỉ muốn xem xem chủ nhân tầm thường của Kỳ Lân Tứ Thần là người như thế nào mà thôi”

“Đúng nha, tôi rất tầm thường” Dịch Bắc Bắc trợn mắt một cái

Thao Thiết ngồi thẳng người, nhún nhún vai “Nhưng mà, ta thấy mình sai lầm rồi, nếu như lấy tiêu chuẩn chủ nhân ra mà nói, thì ra ngươi xuất sắc như vậy, xuất sắc đến mức làm ta cũng ghen tỵ với Bạch Huyền”

“xuất sắc?” Thao Thiết nghĩ nàng như vậy sao?

“Đúng vậy, rất xuất sắc, đối với những sinh vật như chúng ta mà nói, có được chủ nhân như ngươi là nằm mơ cũng không thể thấy được”Nhìn ánh mắt ngơ ngẩn của nàng, khiến hắn buồn cười, cười một tiếng “Nhìn ngươi khiến ta cảm thấy nếu có người thật sự sẽ cho chúng ta tình yêu thuần túy thì người đó hẳn phải là ngươi”

Thao Thiết như thế này , là loại Bắc Bắc chưa hề biết

Những lời này từ trong miệng hắn nói ra, đơn giản chính là đầm rồng hang hổ “Này, không phải đầu óc của ngươi bị đập hư rồi đi?”

“Ha ha ha, không ngờ tới, mấy lời thật lòng của ta lại khiến ngươi có cái phản ứng này” Thao Thiết nhún nhún vai đi đến giường bệnh nằm xuống

Hắn cứ như vậy lẳng lặng nằm,một nữa tóc dài đen tuyền rũ xuống bên mép giường, bờ má hắn dán vào dra giường trắng toát, khiến cho da thịt hắn càng thêm trắng nõn, một vẻ đẹp thật tinh khiết . Hai mắt hắn nhẹ nhàng nhắm lại, lông mi thật dài tạo thành bóng râm đẹp mắt

Dạng người của Thao Thiết, đẹp không thể tả

Nếu như nói vẻ đẹp của Bạch Huyền là loại vẻ đẹp cuồng dã , thì vẻ đẹp của Thao Thiết lại khiến người ta liên tưởng đến một thứ tinh xảo không gì sánh bằng, tinh xảo đến mỏng manh

Ý nghĩ này vừa hiện lên, đã khiến Dịch Bắc Bắc sợ hết hồn, nàng vội vàng chạy đến mép giường hô “Này, vô duyên vô cớ đừng ngủ nha!”

Thân thể cao to ko nhúc nhích, vẫn yên lặng nằm

“Này, anh có nghe hay không, mau dậy đi!”

Vẫn yên lặng, chỉ có lời nói của nàng vang vọng mà thôi

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? Dù sao mấy sinh vật này cũng ko giống con người, cho dù là người, cũng có thể đột ngột phát bệnh tim!

Dịch Bắc Bắc vươn tay lắc lắc Thao Thiết trên giường “Anh không sao chứ, đừng dọa tôi! Anh có bệnh gì, cần gặp bác sĩ ko? Cũng không đúng, có bác sĩ cũng ko thể xem được bệnh của anh a……………..”

Đầu óc nàng lộn xộn, phần sau của lời nói , đã bắt đầu không rõ ràng câu cú

“Ngươi lo lắng cho ta sao?” Giọng nói thanh nhã đột ngột vang lên

“A?”

Dịch Bắc Bắc mở to hai mắt nhìn Thao Thiết” …………… anh ko sao à?”

“Ko sao” Hắn lắc đầu một cái

Nàng nhất thời tức giận “Nói như vậy, anh là vì muốn làm tôi sợ nên mới cố ý nằm trên giường bệnh giả chết” Uổng phí vừa rồi làm nàng lo lắng cả nửa ngày

“Giả chết?” Hắn nhẹ giọng cười, sau đó lầm bầm nói “Nằm trên giường này bởi vì có mùi của ngươi nên rất dễ chịu”

Dịch Bắc Bắc đỏ mặt bừng bừng “Anh……………anh thường xuyên nói mấy lời buồn nôn như vậy với các cô gái sao?”

“Không, ngươi là người thứ nhất” Hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, trong ánh mắt không hề có bất kì tia trêu chọc nào, mà là hoàn toàn nghiêm túc

Dịch Bắc Bắc chỉ cảm thấy khuôn mặt càng lúc càng nóng bừng, nàng chợt bắt lấy cánh tay Thao Thiết dùng sức lôi xuống “Xuống không………..không cho anh nằm trên giường bệnh nữa!”

“Bắc Bắc” Thao Thiết gọi tên nàng “Ngươi có thể chỉ nhìn chăm chăm vào ta thôi được ko?”

Cả người nàng đột nhiên kinh ngạc, ngón tya không tự chủ buông cánh tay hắn ra “Anh…….ách, nói cái gì?” Nhất định là nàng nghe lầm đi

“Ngươi____ có thể chỉ nhìn chăm chăm vào ta thôi được ko?” Hắn lập lại một lần

“Anh, anh đang đùa gì thế?” Nàng kinh hoảng nói

“Lần này, ta ko nói đùa” Thao Thiết chống hai tay lên mép giường, ngẩng đầu lên nhìn Dịch Bắc Bắc đứng ở bên mép “Ta muốn có được tình yêu của ngươi”

Dịch Bắc Bắc trợn tròn mắt, nghĩ thế nào cũng ko nghĩ rằng hắn sẽ nói như vậy, cơ hồ nàng theo phản xạ nói “Nhưng mà ta ko phải chủ nhân của ngươi!”

“Ta biết” Trên khuôn mặt xinh đẹp kia có nhàn nhạt cô tịch “Nhưng mà ta như cũ vẫn muốn có được tình yêu của ngươi, cho dù ngươi ko phải chủ nhân ta , cho dù tuổi thọ ngươi có giới hạn, mà ta vẫn phải tiếp tục mạng sống thật dài, cho dù cả đời ngươi đối với ta mà nói, chẳng qua cũng chỉ là cái chớp mắt, nhưng mà ta như cũ vẫn muốn được ngươi yêu”

Cứ cho là hắn tham đi, không biết từ nào bắt đầu, hắn đã muốn có được tình yêu của cô gái đứng trước mặt này, hắn muốn chiếm lấy nàng không rời xa, muốn , rất muốn . Nàng so với những người hắn quen biết, rất khác biệt

“Anh………….” Bị hắn nhìn chăm chú, Dịch Bắc Bắc há hốc miệng, không biết nên nói cái gì

“Nếu như ngươi ko có ý định yêu Bạch Huyền, vậy thì có thể đem tình yêu này cho ta hay ko?” Hắn lẳng lặng nói hết, cho dù khoảng thời gian này có ngắn ngủi đi chăng nữa thì hắn vẫn muốn biết, được phụ nữ yêu , thật ra là cảm giác gì

Thao Thiết đứng lên, nhìn Dịch Bắc Bắc ngẩn ngơ , ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng dán đôi môi của mình lên môi nàng

Đó là một đôi môi rất mềm mại , ấm áp………

Có hương thơm nhàn nhạt của cỏ xanh……….

………………

Lầu dưới phòng bệnh, Hạ Tang Quyết ngẩng đầu nhìn vào ánh sáng mặt trời phản xạ nơi cửa sổ thủy tinh , chân mày thắt lại thật sâu

Nàng biết, người trong khung cửa sổ là ai!

Rõ ràng là đồ vật của nàng, nhưng lại bị người khác cướp lấy, nàng ko càm tâm, bất kể như thế nào cũng ko cam tâm!

_______________________

Nàng và Thao Thiết hôn môi

Không! Phải nói là nàng bị Thao Thiết hôn!

Mãi cho đến ngày thứ hai đi học, đầu óc Dịch Bắc Bắc vẫn còn trong tình trạng hỗn loạn .Từ trước đến giờ, nàng luôn xem Thao Thiết là kẻ địch, nhưng có một ngày, kẻ địch đột nhiên nói yêu nàng, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nên đánh hắn một trận, hay vui vẻ gật đầu đồng ý?

Có điều đáng tiếc, nàng một cái cũng ko chọn

Nàng chẳng qua là ___ ___ vô cùng rối bời!

Vừa nghĩ đến Thao Thiết trong đầu nàng lại nhớ đến dáng vẻ của Bạch Huyền

Kẻ một mựa luôn nói nhất định sẽ yêu nàng , hiện tại lại biến mất không thấy tăm hơi. Trong nhà , mẹ vẫn thúc giục nàng sớm một chút làm hòa với Bạch Huyền

Nhưng vấn đề là, nàng căn bản tìm hắn còn ko xong, chứ đừng nói đến chuyện làm hòa

Dịch Bắc Bắc ỉu xìu nằm trên bàn học

Trên bục giảng, thầy giáo vẫn thao thao bất tuyệt, nàng hơi nghiêng đầu , nhìn về chỗ ngồi trống trải phía dưới. Vốn cho rằng hôm nay đi học có thể thấy hắn, nhưng mà hắn lại ko đến trường

Tâm trạng trùng xuống, kèm trống rỗng khó nói

Mãi cho đến giữa trưa, vẫn ko thấy Bạch Huyền xuất hiện trong lớp

“Sao vậy? Buồn buồn ko vui, vất vả mới chờ được vết thương lành lại để đi học, cậu nên vui nha!” Quý Oánh đi đến bên bàn học Dịch Bắc Bắc, kéo ghế ngồi xuống

“Bạch Huyền cậu ta……………” Ánh mắt Dịch Bắc Bắc hướng về chỗ bàn của Bạch Huyền nhìn lại “Những ngày qua cậu ta ko đến trường sao?”

“Không phải là hắn đến bệnh viện chăm sóc cậu sao! Đúng rồi, cậu cũng đã đi học rồi, sao mãi vẫn ko thấy hắn tới?” Quý Oánh hỏi ngược lại

Dịch Bắc Bắc chỉ cảm thấy miệng lưỡi chan chát một chũ cũng ko đáp được

Quý Oánh nhìn nét mặt bạn tốt, cau mày nhăn mặt noi “Cậu và Bạch Huyền đã xảy ra chuyện gì?”

“Không……không có gì” Nàng nghiêng đầu , né tránh ánh mắt điều tra của đối phương

“Thật?”

“…………” Thở dài, Dịch Bắc Bắc nói “Đợi đến lúc mình muốn nói, mình nhất định sẽ nói cho cậu biết” Nàng hiện tại ko cách nào nói dối được nữa

“Được!” Quý Oánh vỗ vai Dịch Bắc Bắc “Có điều nếu như quả thật có chuyện gì rắc rối, cậu nhất định phải nói cho mình biết!”

“Biết!” Có được một người bạn tốt biết quan tâm như nàng, thật tốt “Đúng rồi, về chuyện hội tin tức nhờ cậu giúp mình xin giùm mấy ngày nghỉ, mình muốn đợi mấy ngày nữa sẽ ghé”

“Không thành vấn đề!” Quý Oánh mở miệng đáp ứng, ngay sau đó lại như sực nhớ ra vấn đề gì hỏi lại “Phải rồi, về chuyện mỹ nam lần trước đến phòng bệnh của cậu đó , cậu và hắn ta có quan hệ thế nào? Hình như hắn ko phải là học sinh trường chúng ta ” Nếu trường có một mỹ nam như vậy đến học thì Mễ Á “háo sắc” không thể nào không nhắc qua

“Người cậu thấy trong phòng bệnh tôi………….” Thao Thiết? Dịch Bắc Bắc thầm chảy mồ hôi lạnh “Mình và hắn…….ách, thật ra thì ko có quan hệ gì”

Cho dù hắn hi vọng nàng thương hắn, nhưng nàng biết rõ rằng, trong lòng nàng đã tồn tại một hình bóng khác,một hình bóng mà hiện tại, nàng dùng cách nào cũng ko thể xóa bỏ được bóng hình đó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.