- Cậu mau bỏ khuy măng sét kia xuống nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!
Giọng nữ sắc bén hét lên, một người phụ nữ mặc đồng phục của nhân viên nữ đi tới hung hăng đẩy Phiên Tuyết.
- Ăn xin ở đâu đến, dám ở nơi này trộm đồ.
Phiên Tuyết bị những chiếc khuy măng sét ở tủ kính cửa hàng này thu hút đến, cậu cảm thấy cặp khuy măng sét hình mèo này rất giống mình nên muốn đưa chúng cho Cảnh Thần mang mỗi ngày để anh lúc nào cũng nhớ đến cậu. Phiên Tuyết bị đẩy ra, loạng choạng vài bước ngã xuống đất, khóe mắt đỏ lên kiên định nói:
- Thích... Muốn đưa cho Cảnh Thần.
Phiên Tuyết không biết rằng lời giải thích của cậu vào tai của nữ nhân viên kia như đang đùa giỡn vô lại. Cậu không hiểu vì sao nữ nhân viên này lại hung dữ như vậy, rõ ràng Cảnh Thần đã nói chỉ cần là đồ vật cậu thích đều có thể lấy, trước đây khi cậu còn là mèo những người đó theo sau Cảnh Thần thay nhau đưa những đồ chơi cậu thích cho cậu nhưng bây giờ lại không giống vậy.
- Tiểu tử thối, mau giao nó cho tôi.
Nữ nhân viên thấy Phiên Tuyết quần áo xộc xệch, chân đi dép lê, cô chắc chắn rằng cậu chính là kẻ ăn xin không có tiền, cô ta vươn tay dùng sức kéo lấy tóc của Phiên Tuyết. Cô ta mới đi làm ở đây hai tháng, đến nơi nay làm việc để câu một kẻ có tiền ngu ngốc nào đó, cặp khuy măng sét này tận mấy chục vạn nếu hỏng mất tiền lương một năm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan-ngai-den-sai-o-roi/751014/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.