Người ở đế đô biết anh tên Cảnh Thần cũng không ít, điều này cũng gián tiếp chứng minh Tiêu Khả có kế hoạch tiếp cận anh, dù mục đích đó là gì anh đều không nhân nhượng.
- Cảnh Thần, ngài lưu tôi lại đi, tôi rất ngoan, tôi có thể làm ngài vui vẻ.
Phiên Tuyết vừa nghe Cảnh Thần lại muốn đuổi cậu đi hai mắt ngập nước ngay tức khắc nhưng trong lúc này cậu không nghĩ ra lý do gì để thuyết phục Cảnh Thần, chỉ có thể bò về phía trước, vụng về ôm đùi Cảnh Thần.
- Vui vẻ? Làm tôi vui vẻ như thế nào?
Ánh mắt Cảnh Thần trở nên lạnh như băng, thời buổi này những người kinh doanh da thịt lại không biết xấu hổ, dứt khoát nói ra như vậy sao, đúng là thói đòi ngày nay.
- Sau khi làm tôi vui vẻ cậu lại muốn cái gì?
- Tôi... Tôi cái gì cũng không muốn, tôi chỉ muốn ngài...
Phiên Tuyết nói lời thật lòng nhưng Cảnh Thần không tin, giọng nói của anh tràn đầy chán ghét.
Ngày đó, Cảnh Thần nhặt được mình trong đêm tuyết không phải biểu cảm này, anh dùng lòng bàn tay ấm áp ôm cậu, nói rằng cậu giống như tuyết vậy nên gọi cậu là Phiên Tuyết. Phiên Tuyết chợt nhớ ra gì đó rồi chạy ra phòng ngủ ngay lập tức. Lúc trở lại trong tay cậu cầm thêm một khung ảnh.
- Là chị Cảnh Táp kêu tôi đến đây ở, chị nói ngài sẽ chăm sóc tôi thật tốt.
Trong ảnh chụp, người con gái có đôi mắt sáng, chân mày sắc xảo đang cùng Cảnh Thần ôm một bé mèo trắng. Một góc ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nhan-ngai-den-sai-o-roi/751011/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.