Thẩm Ngự Dương câu môi, cánh tay dùng sức nâng Tô Dung dậy.
"Có sao không?"
Tô Dung giật giật chân, lắc đầu, "Tôi không sao."
Không biết vì cái gì, rõ ràng cô đã hờn giỗi suốt ba ngày, trong nháy mắt gặp lại Thẩm Ngự Dương thì cảm xúc không được tự nhiên kia toàn bộ tan biến hết.
Nét mặt Tô Dung biểu lộ tươi cười, "Thẩm đại ảnh đế hôm nay không bận rộn sao? Như thế nào lại đến Vịnh Moon?"
Thẩm Ngự Dương nghiêng người, hướng cách đó không xa bĩu môi, "Cùng cậu ta tới."
Tô Dung nhìn qua, là Phó Thanh.
"Oh oh ~" Tô Dung sáng tỏ, "Phó Thanh mời anh tới a."
"Ừ." Thẩm Ngự Dương bước một bước ngăn trở tầm mắt cô, "Phó Thanh gần đây không đóng phim, cậu ta muốn chụp cảnh ở đây cho nên kêu tôi đi xem cùng."
Tô Dung cười, "Thẩm đại ảnh đế, anh đây là nói cho tôi, kỳ thật anh không phải cố ý tới tìm tôi đúng không?"
Thẩm Ngự Dương ngừng một chút, không nói chuyện.
Ý cười trong mắt tô Dung dần dần mất đi, "Vừa rồi cảm ơn Thẩm ảnh đế, tôi còn có việc đi trước."
Giọng nói nhẹ dần, Tô Dung xoay người đi.
"Tô Dung." Thẩm Ngự Dương thấp giọng gọi cô, "Khoan đã."
Tô Dung hừ nhẹ một tiếng, không để ý tới anh.
Thẩm Ngự Dương bật cười, cô gái nhỏ vẫn là cô gái nhỏ, cảm xúc nói đến là đến.
Nhưng mà... Thật đáng yêu.
Thẩm Ngự Dương từ lúc xuất hiện đến đỡ lấy Tô Dung, lại đến cùng cô nói chuyện, cũng bất quá là việc xảy ra vài phút, hơn nữa tiếng hai người nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nha-toi-la-anh-de/70648/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.