Chương trước
Chương sau
Buổi chiều, chị Kiều cùng Lăng Trạch biếu quà cho Tô Dung.

Vào đến phòng bệnh, chị Kiều liền nằm trên sô pha, há miệng thở dốc.

Tô Dung nghi hoặc nhìn về phía Lăng Trạch, "Anh Lăng, chị Kiều sao thế?"

Lăng Trạch cũng có chút thở dốc, nhưng so với chị Kiều tốt hơn rất nhiều, Lăng Trạch ngồi xuống lau mồ hôi, "Bên ngoài bệnh viện đã bị phóng viên vây quanh, anh và chị Kiều của em đột phá vòng vây mới vào được đấy, mệt chết bọn anh rồi."

Tô Dung bị hai người chọc cười, "Vất vả các anh."

Chị Kiều xua xua tay, "Không có việc gì, không vất vả, Thẩm ảnh đế thế nào rồi?"

Tô Dung quay đầu lại, nhìn Thẩm Ngự Dương trên giường bệnh, "Anh ấy... Còn tốt, hô hấp vững vàng, bác sĩ đã xem qua, dự tính đêm nay hoặc là sáng mai sẽ tỉnh lại thôi."

"Vậy là tốt rồi." Chị Kiều gật đầu, nhìn về phía Lăng Trạch, "Vậy hai ta đi thôi?"

"Ừ."

Tô Dung kinh ngạc, "Các anh lại nghỉ một lát hẳn đi."

Lăng Trạch lắc đầu, "Không nghỉ ngơi, Thẩm Ngự Dương bị thương, trên mạng lùm xùm, bọn anh còn phải tiếp tục xử lý những việc này."

"Vậy được rồi, vất vả anh Lăng, vất vả chị Kiều."

Tô Dung đưa hai người đến cửa thang máy, liền bị thúc giục trở về.

Tô Dung chờ thang máy đóng cửa lại, lúc này mới xoay người trở về, không đợi cô đi đến cửa phòng bệnh, di động trong túi đã vang lên.

Tô Dung nhìn màn hình, bắt máy, "Alo? Cảnh sát Uông..."

***

Lận Thiên bị còng tay từ giải trí Vũ Hồng về cục cảnh sát.

Từ văn phòng đến sảnh lớn rồi lên xe cảnh sát, dọc theo đường đi bị rất nhiều người thấy, chụp ảnh, phát trên mạng.

Mọi người vẽ ra rất nhiều câu chuyện, đều suy đoán Lận Thiên rốt cuộc là làm gì, thế mà còn bị còng tay, thậm chí có nhân viên còn chuẩn bị đổi công việc khác.

Cục cảnh sát.

Lận Thiên bị đưa tới phòng thẩm vấn, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, tức giận cũng được, cãi lại cũng thế, toàn bộ không có, chỉ có hai chữ, bình tĩnh.

Bình tĩnh giống như việc này không liên quan đến hắn, bình tĩnh như là người bây giờ ngồi ở phòng thẩm vấn không phải hắn vậy.

Cảnh sát Uông đẩy cửa tiến vào, cảnh sát Tề theo sát sau đó.

Hai người ngồi ở trước mặt Lận Thiên, sau đó nhìn hắn, đối diện ánh mắt Lận Thiên.

Lận Thiên mở miệng, "Cảnh sát Uông, bắt người phải có chứng cứ."

Cảnh sát Uông cười một cái, nhìn mắt lão Tề, lão Tề gật đầu, mở một đoạn video giám sát trên máy tính, sau đó quay màn hình về phía Lận Thiên.

Cảnh sát Uông khẽ nâng cằm, "Có phải cậu không?"

Lận Thiên nheo lại hai mắt nhìn kỹ, lắc đầu phủ nhận, "Không nhất định."

Cảnh sát Uông cùng lão Tề đồng thời kinh ngạc, chứng cứ này đều đều đã quay đến mặt hắn, thế mà còn có thể phủ nhận?

Lận Thiên nhìn hai người cười nhạo một tiếng, "Ai biết có người nào dod hợp tác hãm hại tôi hay không?"

Cảnh sát Uông bị tức cười, "Tôi hãm hại cậu làm cái gì?"

Lận Thiên ngả về phía sau, đôi mắt khẽ động, dường như đang tự hỏi, sau một lúc lâu, hắn nói, "Tôi lại chưa nói là hai vị cảnh sát, có lẽ là có người ghen ghét tôi có gia thế tốt, có lẽ là có người đố kỵ tôi có bộ dáng đẹp, lý do trên đời này thiếu gì, hung thủ giết người ở trên đường gặp được một người xa lạ đều có khả năng giết hắn không phải sao?"

Cảnh sát Uông gật gật đầu, "Lý do này tôi chịu phục."

Lận Thiên cười, "Cảm ơn đã khen ngợi."

"Ha~" Cảnh sát Uông cười một chút, đột nhiên đập trên bàn, "Lận Thiên, nếu cậu nói người trong video không phải cậu, vậy thì cậu nói trong thời gian đó cậu ở đâu, đang làm cái gì?"

Lận Thiên nghiêng đầu cười, "Ở nhà ngủ."

"Có người chứng minh không?"

"Không có, tôi chính là một chàng trai giữ mình trong sạch, thích sống một mình."

Cảnh sát Uông lại nhìn lão Tề một cái, Lão Tề mở một tệp tin khác, bên trong là mấy tấm ảnh, sau khi theo thứ tự đưa cho Lận Thiên xem qua, cảnh sát Uông chú ý tới ánh mắt Lận Thiên càng ngày càng trầm, ngón tay không tự giác nắm thành quyền.

"Lận Thiên, mấy tấm ảnh này, cũng là anh đi."

Hình ảnh trên màn hình máy tính, đều là Lận Thiên.

Một thân áo đen quần đen đi mua dây câu, vài lần lái xe đến đoàn phim bị cameras quay, đi vào đoàn phim cùng nhân viên công tác nói chuyện với nhau, còn có trộm quan sát Tô Dung Thẩm Ngự Dương đóng phim.

Đầu óc Lận Thiên trống rỗng.

Những việc này cũng không phải một ngày là xong xuôi, mua dây câu là sớm nhất, có lẽ một tháng trước.

Ảnh chụp đến đoàn phim, có vài tấm, Lận Thiên vì không để người khác nghi ngờ, lấy thân phận người phụ trách công ty và thỉnh thoảng kiểm tra xem các nghệ sĩ trong ở trong đoàn phim có làm việc chuyên nghiệp hay không.

Hắn còn nhớ rõ khi đến đoàn phim, người phụ trách tiếp đãi hắn còn khen hắn làm tốt, còn nói nhất định sẽ thay hắn bảo mật.

Cảnh sát Uông tiếp tục nói, "Lận Thiên, cậu nhất định không biết đoàn phim của Lương đạo có thói quen trang bị cameras đi."

Lận Thiên không hé răng.

Lão Tề nói, "Lận Thiên, lúc cậu mua dây câu, nhất định không phải vì hại Thẩm Ngự Dương tiên sinh đi."

Lận Thiên nghĩ nghĩ, hắn nói rất đúng.
Hắn ban đầu mua dây câu, là có tác dụng khác, nếu lúc ấy hắn có tâm tư hại Thẩm Ngự Dương, tuyệt đối sẽ không tự mình đi mua sắm.

"Cậu vì cái gì lâm thời muốn hại Thẩm tiên sinh?"

"Hại anh ta?" Lận Thiên ngây ngẩn một chút, sau đó lắc đầu, "Tôi không muốn hại anh ta."

"Vậy cậu là?" Cảnh sát Uông nhướng mày, chờ Lận Thiên hạ lời nói.

Lận Thiên nói, "Tôi chỉ là muốn cho Tô Dung một chút giáo huấn mà thôi."

"Tô tiểu thư?" Cảnh sát Uông nhíu mày, "Tô tiểu thư đắc tội cậu khi nào?"

Lận Thiên nhún vai, "Người đại diện Kiều tỷ của cô ấy gần đây vẫn luôn nói việc hủy hợp đồng với tôi, tôi thích Tô Dung, cũng thưởng thức Tô Dung, cho nên cũng không muốn thả cô ấy rời đi."

"Kiều tỷ thấy tôi không muốn thả người, liền tìm Lăng Trạch của giải trí Văn Dương làm thuyết khách, cũng cho thấy giải trí Văn Dương nguyện ý thay Tô Dung chi trả tiền vi phạm hợp đồng, chỉ cần tôi chịu thả người."

"Tôi suy xét một chút, nghĩ thầm trước giả ý đáp ứng, cho Tô Dung chút giáo huấn, tuyệt tâm tư của cô ây, ai biết bị thương sẽ là Thẩm Ngự Dương."

Lận Thiên nói xong, còn cười nhạo nhún bả vai, dường như cũng không để ý nói ra chân tướng, cùng với Lận Thiên bình tĩnh tiến vào phòng thẩm vấm ban đầu một chút đều không giống nhau.

Cảnh sát Uông cùng Lão Tề liếc nhau, đồng thời ở trong lòng thầm mắng Lận Thiên một tiếng giảo hoạt.

Rõ ràng là có ý định đả thương người, bị hắn nói như thế,chỉ là một chút giáo huấn xuất phát từ lòng trả thù?

Lận Thiên hiện tại mười phần phối hợp với cảnh sát, cũng rất thống khoái thừa nhận hết thảy.

Lận Thiên thấy hai người không nói lời nào, đôi tay đặt ở trước mặt trên bàn, nhướng mày nói, "Cảnh sát, tôi biết tôi làm sai, tôi đồng ý cùng Thẩm Ngự Dương xin lỗi, cũng nguyện ý bồi thường, có thể xử lý nhẹ, tranh thủ giải hòa sao?"

Cảnh sát Uông trầm mắt, "Muốn xem đương sự có đồng ý hay không đã."

"Được!" Lận Thiên đáp ứng thống khoái, "Làm phiền cảnh sát hỗ trợ liên hệ Thẩm Ngự Dương."

Cảnh sát Uông cùng Lão Tề liếc nhau, cầm đồ vật đi ra ngoài.

Lận Thiên ngồi ở ghế trên, hơi hơi rũ đầu, khóe môi thực nhỏ bé nhẹ nhàng gợi lên.

Chuyện này cùng với việc đó, chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Hắn cũng không thể bởi vì xúc động nhất thời lắm mà hỏng kế hoạch của hắn.

***

Tô Dung nhận điện thoại của cảnh sát Uông, nghe ông nói việc của Lận Thiên, kinh ngạc chỉ có ba giây.

Cảnh sát Uông nói, Lận Thiên muốn giải hòa, cho nên ông gọi cho cô, hỏi thăm tình huống Thẩm Ngự Dương một chút.

Tô Dung nhấp môi, "Anh ấy còn chưa tỉnh, chuyện này, tôi sẽ không không thay anh ấy quyết định, nếu anh ấy tỉnh, tôi sẽ nói với anh ấy."

"Được, tôi biết, Tô tiểu thư, nếu Thẩm tiên sinh tỉnh,nếu thân thể cho phép, các cô đến cục cảnh sát một chuyến đi."

"Vâng." Tô Dung lên tiếng, đang muốn cúp điện thoại, lại kêu cảnh sát Uông, "Lần trước sau khi tôi chuyển nhà, đã từng ở siêu thị bị người ta theo dõi, ngài còn nhớ rõ ngài hỗ trợ điều tra chuyện này đúng không?"

Cảnh sát Uông sửng sốt, "Ý của Tô tiểu thư là?"

"Tôi hoài nghi lần đó theo dõi tôi, điều tra tôi là Lận Thiên, cũng chính là tên đàn ông ý đồ muốn bắt cóc tôi lúc tôi quay quảng cáo! Còn có người ở tiệm bánh ngọt ném cây búa thương vào Thẩm Ngự Dương, đều là hắn!"

"Như vậy a." Cảnh sát Uông nghĩ nghĩ, "Tô tiểu thư, cô nói những việc này tôi sẽ lập tức đi điều tra, hy vọng Thẩm tiên sinh có thể tỉnh lại sớm."
"Ừm, cảm ơn cảnh sát Uông."

"Không cần khách khí, vậy Tô tiểu thư, tôi cúp trước đây."

"Được." Tô Dung cúp điện thoại, một lần nữa ngồi ở mép giường Thẩm Ngự Dương.

Cô nắm tay Thẩm Ngự Dương, suy nghĩ lại bay xa.

Nếu người ý đồ bắt cóc cô, tập kích cô, ý đồ thương tổn Thẩm Ngự Dương, đều là Lận Thiên, vậy mục đích của anh ta là gì?

Tô Dung nhíu mày, chẳng lẽ liền bởi vì cô không có đáp ứng hắn theo đuổi? Vậy thì qua vô lí, một tên phú nhị đại, một người thừa kế công ty giải trí, sẽ bởi vì loại này việc nhỏ mà phạm pháp sao?

Tô Dung thật là không nghĩ ra.

Bỗng nhiên, Tô Dung cảm giác ngón tay của Thẩm Ngự Dương hơi hơi giật, Tô Dung mừng rỡ chuyển ánh mắt lên mặt anh, Thẩm Ngự Dương chỉ là nhíu nhíu mày, cũng không có tỉnh.

Nhưng Tô Dung lại biết, Thẩm Ngự Dương sắp tỉnh lại.

Lúc Thẩm Ngự Dương tỉnh lại, không đến hai giờ.

Trong phòng bệnh, chỉ có một bóng đèn nhỏ, Thẩm Ngự Dương muốn nghiêng đầu, đầu lại đau một chút, "Shh" một tiếng.

Tô Dung theo bản năng ngồi dậy, "Anh tỉnh sao?"

Thẩm Ngự Dương rũ mắt, nhìn Tô Dung rõ ràng đôi mắt vẫn là mắt buồn ngủ mông lung, nhưng thân thể đã trước một bước đứng dậy dò xét lại đây.

Thẩm Ngự Dương thấp thấp "Ừm" một tiếng.

Anh hôn mê một buổi trưa thêm cả đêm, cũng có mười mấy giờ, giọng khàn khàn môi khô khốc.

Tô Dung chớp chớp mắt, đầu tỉnh táo lại, trong mắt bỗng nhiên liền nổi lên nước mắt, nghẹn ngào ra tiếng, "Anh tỉnh rồi! Anh thật sự tỉnh rồi! Em đi kêu bác sĩ!"

"Từ từ." Thẩm Ngự Dương giữ chặt tay Tô Dung, "Từ từ lại kêu, anh muốn nhìn em một chút."

Tô Dung ngồi trở lại, dịch dịch ghế tới gần Thẩm Ngự Dương một ít.

Anh nắm tay cô nâng lên, đặt ở bên môi khẽ hôn, "Thực xin lỗi, làm em lo lắng."

Tô Dung dùng sức lắc đầu, "Là em không tốt, đều là em liên lụy anh, rõ ràng, rõ ràng là hướng về em."

"Nghĩa là sao?" Thẩm Ngự Dương nhíu mày, liền muốn ngồi dậy.

"Anh đừng nhúc nhích!" Tô Dung đứng dậy đè lại bả vai Thẩm Ngự Dương, không cho anh ngồi dậy, "Bác sĩ nói não anh có chấn động rất nhỏ, yêu cầu nghỉ ngơi đàng hoàng mới được."

Thẩm Ngự Dương nắm tay Tô Dung thật chặt, "Sao lại thế này?"

Tô Dung liền thuật lại lời cảnh sát Uông cho Thẩm Ngự Dương nghe.

Thẩm Ngự Dương nghe xong cười lạnh, "Muốn giải hòa? Nằm mơ!"

Tô Dung nhấp môi, "Anh trước không cần nghĩ những việc này, nghỉ ngơi cho tốt, nên tịnh dưỡng thân thể.."

"Lận Thiên tính thật hay, muốn che dấu những tội ác anh ta làm à? Đúng là mơ tưởng hão huyền!"

"Thẩm Ngự Dương..." Tô Dung nhìn anh, mày nhíu chặt.

Cô không muốn Thẩm Ngự Dương hiện tại hao tâm suy nghĩ việc của Lận Thiên, đối với cô mà nói, việc của Lận Thiên căn bản không vội, Thẩm Ngự Dương hồi phục tốt thân thể mới là việc lớn.

"Bảo bối, anh có chừng mực." Thẩm Ngự Dương trấn an vỗ vỗ tay Tô Dung, sau đó xốc chăn lên, dịch sang bên cạnh, kéo Tô Dung tay, liền muốn đem cô kéo lên giường.

Tô Dung lắc đầu, "Em ở đây trông anh là được rồi."

Thẩm Ngự Dương nhíu mày, "Không được, em sao có thể ngồi nghỉ ngơi cả đêm được?"

"Vậy em ngủ trên sô pha."

Tô Dung đứng dậy, chuẩn bị đi.

Thẩm Ngự Dương dùng sức, Tô Dung một cái lảo đảo ghé vào trên giường, cánh tay anh duỗi ra, trực tiếp ôm eo Tô Dung,kéo cô lên giường.

"Thẩm Ngự Dương!" Tô Dung thấp giọng rống hắn.

Thẩm Ngự Dương không theo tiếng, chỉ hơi thu tay lại, sau đó ở vỗ vỗ lưng Tô Dung, "Vợ à, em cùng anh, anh mới có thể mau khoẻ lên! Mau ngủ đi, em rất mệt."

Tô Dung động hai cái, cánh tay Thẩm Ngự Dương càng ôm càng chặt, Tô Dung bất đắc dĩ, chỉ đành vậy thôi.

Có lẽ là trong lòng nhớ rõ Thẩm Ngự Dương ở bên cạnh, Tô Dung cả đêm nay cũng chưa hề nhúc nhích.

Buổi sáng 7 giờ, Tô Dung di động vang lên, Thẩm Ngự Dương lập tức tiếp lên.

Cảnh sát Uông lớn giọng xuyên qua điện thoại, rất là vang dội, "Tô tiểu thư, tin tức tốt, hung thủ vụ án của cô và Thẩm tiên sinh, là Lận Thiên!"

Gương mặt Thẩm Ngự Dương nháy mắt trầm xuống, anh siết chặt di động, trầm giọng nói, "Là vậy sao?"

- --------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu các tiên nữ cũng nhìn ra được người xấu là ai, đến nỗi nguyên nhân... Ta phỏng chừng các tình yêu đều đoán không được, ha ha ha ha ha ha!

- ----------------

Thật ra cái *Shh* không biết mấy bạn hiểu không =))) nó là tiếng khi mình đau hay hít không khí vô á.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.