Thẩm Ngự Dương nắm tay Tô Dung, không đội mũ và khẩu trang, liền như vậy ra khỏi phòng.
Tô Dung khẽ nhíu mày, "Chúng ta không cần hóa trang một chút sao?"
Thẩm Ngự Dương cười khẽ ra tiếng, cánh tay ôm bả vai của Tô Dung, cúi đầu chạm vào cái trán của cô, "Sao lại đáng yêu như vậy chứ, chúng ta lại không phải gián điệp, còn muốn hóa trang một chút ư."
Tô Dung chu miệng, "Người ta không muốn bị nhận ra thôi."
"Yên tâm đi, sẽ không bị người khác nhận ra." Thẩm Ngự Dương mang theo Tô Dung đi, nhẹ giọng nói, "Nơi này.. Anh đã bao hết, chỉ có hai người chúng ta."
Tô Dung "A" một tiếng, "Anh đặt bao hết?"
"Ừ."
Trong lúc nói chuyện, hai người đã ra hội quán.
Tô Dung nghĩ nghĩ, khó trách lúc trước xử lý thủ tục rồi sau lại trên đường đi đến phòng, một người đều không có gặp được, cô còn tưởng rằng trước đó Thẩm Ngự Dương đã liên lạc với giám đốc mới có thể như vậy.
Tô Dung đến gần vườn hoa mới phát hiện nơi này thật sự rất lớn, hoa cũng là căn cứ vào chủng loại mà trồng tách ra, phòng cô có thể nhìn đến hoa chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi.
Thẩm Ngự Dương nắm tay Tô Dung đi trên đường nhỏ, cô nhìn trái nhìn phải, tâm tình vô cùng tốt.
Thẩm Ngự Dương lại nhéo nhéo tay cô.
Cô cho rằng có việc, quay đầu lại "Hửm?" Một tiếng.
Anh dừng lại, từ túi quần rút ra một cái khăn tay, đưa tới trước mặt cô.
Tô Dung chớp chớp mắt, "Anh làm gì thế?"
Thẩm Ngự Dương phẩy chiếc khăn tay ra, đi đến phía sau Tô Dung, dùng khăn tay bịt lại mắt của Tô Dung, "Muốn cho em một bất ngờ."
Cô giơ tay sờ sờ khăn tay trên đôi mắt, cong môi cười nhạt, "Nhưng mà em sẽ sợ."
Sau khi anh buộc chắc, tay phải đặt ở trên vai Tô Dung, tay trái theo cánh tay của cô mà xuống, cùng Tô Dung mười ngón tay đan vào nhau.
Anh cúi người, môi tiến đến bên tai cô hôn hôn, "Có anh ở đây mà."
Tô Dung cười khẽ, "Được."
Thẩm Ngự Dương từ Tô Dung phía sau ôm lấy cô đi về phía trước, tay trái vẫn luôn ở vuốt ve tay ngón tay của cô.
Bây giờ mắt của cô không nhìn thấy gì, cảm giác càng thêm mẫn cảm lên. Thẩm Ngự Dương phân tán lực chú ý của Tô Dung lực chú ý, "Bảo bối."
"Dạ?"
"Em có nơi nào muốn đi mà chưa đi được hay không?"
Tô Dung cong môi, "Có a!"
"Chờ quay xong《 Chước Tâm 》, anh đưa em đi."
"Được a"
Sau khi Tô Dung đáp ứng, tay phải Thẩm Ngự Dương nhéo vai cô một chút.
"Đến rồi sao?"
Thẩm Ngự Dương vỗ vai cô, "Đứng ở đây chờ anh nhé."
"Được."
Tô Dung trả lời xong, liền cảm giác được Thẩm Ngự Dương buông lỏng tay cô ra, sau đó tiếng bước chân dần dần đi xa.
Tô Dung hiện tại không biết chính mình đứng ở chỗ nào, chung quanh là cái gì.
Cô cảm giác ước chừng qua năm sáu phút, giọng của Thẩm Ngự Dương bỗng nhiên vang lên, "Dung Dung, có thể mở ra rồi."
Tô Dung giơ tay tháo khăn ra.
Trước mắt có hơi mơ hồ, Tô Dung dụi dụi mắt, chớp chớp, đỡ một chút.
Tô Dung nhìn về phía trước, Thẩm Ngự Dương liền đứng cách đó không xa.
Phía sau Thẩm Ngự Dương, có một cái cổng hình trái tim rất, tay phải cầm hoa đặt trước ngực, tay trái nắm thành quyền, đặt ở bên môi ho hai tiếng.
Tô Dung ngẩn người, không thể nào?
Cô rũ mắt, dưới chân cô có một cái thảm đỏ, vẫn luôn kéo dài đến dưới chân Thẩm Ngự Dương, hai bên thảm đỏ, bày một hàng hoa hồng xanh.
Thẩm Ngự Dương nhìn Tô Dung, từng bước một đi đến gần cô.
Tô Dung theo bản năng che miệng, anh là muốn... Là như cô nghĩ sao?
Thẩm Ngự Dương đi đếntrước mặt cô, giơ tay lấy chiếc nhẫn từ bên trong bó hoa ra, sau đó quỳ một gối xuống đất.
Tô Dung lui về phía sau một bước, xoay người lại kéo anh, "Đừng..."
Thẩm Ngự Dương cầm tay cô, ngửa đầu nhìn cô, "Dung Dung, lần đầu tiên gặp em, cuộc sống của anh lúc đó vô cùng u ám mê mang, em cảm thấy là anh cứu vớt em, kỳ thật là em cứu vớt anh mới đúng."
"Mấy năm nay, anh gặp được rất nhiều người, nhưng cho dù là ai, họ đều không thể thay thế được em."
"Trước khi một lần nữa gặp được em, anh thậm chí nghĩ tới, cả đời này của anh có lẽ cũng cứ như vậy đi, mặc dù là ảnh đế lại như thế nào? Không có người yêu thương ở bên cạnh, cũng chỉ còn cô độc."
"Chính là anh một lần nữa gặp được em, em nhất định không biết, lúc đó ở trong phòng nhìn thấy em, có bao nhiêu vui mừng."
"Nhưng anh không dám biểu hiện ra ngoài, anh sợ dọa đến em."
Thẩm Ngự Dương cười nhạt, "Dung Dung, thật ra anh liếc mắt một cái liền nhận ra là em."
Tô Dung dùng sức gật đầu, cô biết, cô thật sự biết!
"Dung Dung bảo bối." Thẩm Ngự Dương cầm tay Tô Dung đặt ở trên ngực mình, "Em cảm nhận được sao? Nó đập thật nhanh, nó rất khẩn trương."
Tô Dung cắn môi, trước mắt sương mù mênh mông, gần như thấy không rõ Thẩm Ngự Dương.
Thẩm Ngự Dương giơ tay lau nước mắt cho Tô Dung, ánh mắt anh thâm tình lưu luyến, "Dung Dung bảo bối, em nguyện ý gả cho anh, để cho anh và em cùng tạo dựng một tổ ấm không? Từ nay về sau, anh sẽ thương em yêu em nuông chiều em, để cho cuộc sống của em luôn hạnh phúc, emnguyện ý sao?"
"Ừm, ừm ừm ừm." Tô Dung dùng sức gật đầu, "Em nguyện ý, em nguyện ý."
Thẩm Ngự Dương cười khẽ, kéo tay Tô Dung đeo nhẫn cho cô, Tô Dung nước mắt ngăn không được, chỉ cảm thấy chính mình hiện tại đã bị hạnh phúc lắp đầy.
Thẩm Ngự Dương đứng dậy, đưa bó hoa cho Tô Dung.
Tô Dung tiếp nhận, là hoa thược dược.
Thẩm Ngự Dương cúi người hôn môi cô, môi răng chạm nhau là lúc, Thẩm Ngự Dương nói, " Anh yêu em, vẫn luôn yêu em."
Tô Dung giơ tay câu lấy cổ của Thẩm Ngự Dương, dùng sức ôm hắn, hôn hắn.
Một hồi lâu, Thẩm Ngự Dương buông cô ra, hai trán tựa nhau, "Đáp ứng rồi về sau em chính là Thẩm phu nhân."
Tô Dung lau lau nước mắt, cười "Ừm" một tiếng.
"Thẩm phu nhân."
"Ừm."
"Thẩm phu nhân."
"Ừm."
"Thẩm phu nhân."
"Ai, anh đáng ghét." Tô Dung đấm ngực Thẩm Ngự Dương, mặt đầy thẹn thùng.
Hai tay anh ôm eo Tô Dung, một cái dùng sức bế cô lên, vui vẻ xoay vòng vòng.
"Ha ha ha ha ha ha ha......"Tiếng cười của Thẩm Ngự Dương rất lớn, thực sang sảng.
Sau lời cầu hôn, Thẩm Ngự Dương rơi vào trạng thái phấn khích, ôm Tô Dung đi bộ vòng quanh vườn hoa hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng vẫn là bởi vì Tô Dung buồn ngủ, Thẩm Ngự Dương lúc này mới từ bỏ.
Trở về phòng rửa mặt, Tô Dung ôm gối đầu ghé vào trên giường.
Thẩm Ngự Dương mặc áo tắm dài đi ra, ánh mắt ở trên giường quét một chút, không khỏi nhướng mày.
"Tiểu tiên nữ, em để anh ngủ ở chỗ nào?"
Tô Dung nhấp môi, đè nặng ý cười trên khóe môi, "Thẩm ca ca, anh rõ ràng nói là đưa em đi hẹn hò, hẹn hò đâu? Nói suối nước nóng hội quán, suối nước nóng đâu?"
Thẩm Ngự Dương ấn một chân ở trên giường, cúi người áp Tô Dung.
Hai người đều là vừa tắm xong, dùng chung sữa tắm, hương vị giống nhau làm hai người đồng thời sinh ra một loại cảm giác mình và đối phương đã là một thể.
Tô Dung giơ tay đẩy ngực Thẩm Ngự Dương, không dám nhìn anh, nhu nhu lẩm bẩm, "Anh, anh cách em xa một chút."
Thẩm Ngự Dương câu môi cười, không lùi mà tiến tới.
Chóp mũi anh nhẹ nhàng cọ Tô Dung, cười một tiếng, "Bảo bối, muốn " hẹn hò " không?"
Thẩm Ngự Dương cường điệu hai chữ " hẹn hò ", Tô Dung trực giác chính mình không thể lên tiếng.
Nhưng Thẩm Ngự Dương đã không cho cô cơ hội phản bác.
Thẩm Ngự Dương cúi người, ngậm lấy môi của Tô Dung, bàn tay lần mò vào quần áo của cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]