Thẩm Ngự Dương cõng Tô Dung từ đài truyền hình đến bãi đỗ xe, cho đến khi lên xe, Tô Dung chỉ có chân bị ướt nhẹp, nửa người trên mặc áo khoác của Thẩm Ngự Dương áo, một giọt nước đều không có.
Trái lại Thẩm Ngự Dương, gần như từ đầu đến chân đều bị ướt.
Chị Kiều và Lăng Trạch nhìn thấy hai người tương phản lớn như thế, quả thực chính là không dám tin.
Bởi vì đã là nửa đêm, hơn nữa trời mưa to, tầm mắt cũng không tốt, cho nên trên đường về khách sạn, Lăng Trạch không dám chạy quá nhanh.
Lúc Tô Dung và Thẩm Ngự Dương trở lại khách sạn, đã 1 giờ rạng sáng.
Chờ khi về phòng, Tô Dung vội vàng chạy vào phòng tắm xả nước cho Thẩm Ngự Dương đi tắm rửa, sợ anh bị bệnh.
Tắm xong liền cho rằng không có việc gì, nhưng không nghĩ tới, hai người mới vừa nằm xuống nghỉ ngơi không bao lâu, Tô Dung liền xảy ra trạng huống.
3 giờ sáng, đầu giường đèn sáng lên.
"Hắt xì! Hắt xì!"
Tô Dung ngồi ở trên giường, trên người bọc chăn.
Thẩm Ngự Dương đứng ở trước mặt Tô Dung, rũ mắt nhìn cô, thần sắc trên mặt vừa bực mình vừa buồn cười, anh bị ướt. Một chút việc cũng không có, cô lại bị cảm.
Tô Dung hít hít mũi, quay người từ trong chăn vươn một bàn tay lấy khăn giấy để một bên.
Nhưng khăn giấy có chút xa,cô lại không muốn nhúc nhích, cố vươn vài lần, vẫn là thiếu chút nữa.
Tô Dung nhấp môi, thu hồi tay, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nha-toi-la-anh-de/3159081/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.