Mỗi khi đến thời điểm này của năm, tôi mới phát hiện một năm trôi qua quá nhanh. So với năm ngoái, tôi mong chờ Tết năm nay hơn. Tôi đã hòa giải với cha mẹ, tôi có thể về nhà ăn Tết rồi.
"Năm nay em về nhà đón Tết hả?" Chủ nhà hỏi tôi.
Năm ngoái, chủ nhà và tôi đón giao thừa cùng nhau, câu đối xuân trên cửa cũng là do bọn tôi cùng nhau dán. "Chị, chị về Mĩ à?"
Mấy ngày nay, mẹ Hạ cũng thường bàn chuyện này với tôi. "Tiểu Hoàn, sắp đến Tết rồi, chừng nào Hựu Thanh và con mới về Mĩ?"
"Về nhà? Được, được, dì đến sân bay đón con."
"Nhà chồng không phải là nhà sao! Dì mặc kệ QAQ Con về nha, dì muốn dắt con đi thăm họ hàng..."
Mẹ Hạ gửi một đống icon khóc thút thít.
Nhưng mà Tết âm lịch... chạy đến nhà người khác, có phải là không tiện lắm không...
"Có gì đâu mà không tiện! Nhanh lên!" Mẹ tôi nói ngay. "Tiểu Hoàn, bỏ qua thôn này sẽ không còn khách điếm."
"Mẹ... không phải trước đây mẹ thường mắng con không có chuyện gì làm cứ chạy đến nhà người khác ư?"
"Hiện tại không giống lúc xưa, cô cũng không nhìn xem mình bao lớn."
"Năm nay à..." Tôi bấm bấm ngón tay, kể từ khi qua hai mươi tuổi, tôi đã không còn tổ chức tiệc sinh nhật nữa. Với niềm hi vọng, mỗi năm trôi qua mình đều tuổi đôi mươi.
"Hai mươi bảy." Mẹ tôi nhắc nhở.
Trời ạ, tôi hai mươi bảy rồi ư? Không, không nghe, tôi không nghe thấy gì hết.
"Con hai mươi bảy rồi."
"..."
"Cô hai mươi bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nha-oi-cup-nuoc-roi/1754088/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.