Tiểu Giản có thể xem là tiền bối của công ty, chị ấy và tôi là chân trước chân sau vào công ty. Tiểu Giản là trợ lý của Giám đốc, khi chị ấy nộp đơn từ chức, Giám đốc còn gọi tôi vào dắt chị ấy đi tỉnh ngộ.
"Tiểu Giản, chị tìm được chỗ khác hả?" Tôi hỏi Tiểu Giản.
"Không có. Chỉ là chị làm lâu quá rồi nên muốn nghỉ ngơi một chút." Tiểu Giản nói.
"Em không tin những lời này." Châm ngôn của Tiểu Giản chính là Không đi làm, làm sao mua túi xách, không đi làm, làm sao thỏa mãn cảm giác hư vinh của tôi.
"Được rồi, được rồi, coi như bị em phát hiện." Tiểu Giản khoát vai tôi, ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Em có muốn đến công ty bạn trai chị với chị không?"
"Anh ấy nói chỉ cần em sang đó. Anh ấy sẽ cho em làm Quản lý cấp cao, lương tăng gấp đôi."
"Hả..."
"Sao?"
"Từ nhỏ mẹ đã dạy chúng ta, không có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống."
"Chuyện này không phải là bánh rơi, mà em chính là chiếc bánh, em không biết bản thân mình giá trị cỡ nào đâu." Tiểu Giản nâng cằm tôi lên, chân thành nói.
"Em là cái bánh, đi ra ngoài sẽ bị ăn hết." Tôi nắm cổ áo Tiểu Giản, ra vẻ đáng thương nói.
"Cô gái ngốc, có mẹ theo cô, cô còn sợ cái gì?"
"Mẹ... y chang ma cô chăn dắt gái."
Tiểu Giản phỉ phui tôi. "Em nói mau, em có chịu nể mặt người chị này không? Chị đây dắt em đi ăn ngon mặc đẹp đấy."
"Chị đừng đánh lạc hướng, em đến để khuyên nhủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nha-oi-cup-nuoc-roi/1754077/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.