"Chị đã biết." Chủ nhà ngắt lời tôi.
"Dạ..."
Chị ấy trầm ngâm một lúc. "Lẽ ra hôm qua chị không nên nổi nóng với em."
"Không sao. Chị nổi giận với em vẫn tốt hơn là chị không để ý đến em."
"Chị không muốn em nhìn thấy bộ mặt đó của chị."
Tôi ngước mắt nhìn chủ nhà.
"Chị không muốn em cảm thấy chị là người vui buồn thất thường."
"Sao lại như vậy, chị Hựu Thanh vẫn luôn là người rất đỗi dịu dàng." Tôi nói tiếp: "Em hy vọng chị Hựu Thanh phát cáu với em chứ không phải chị thấy con người em có vấn đề mà dần dần xa cách em."
"Em phát hiện một người có vấn đề sẽ dần dần tránh xa người đó?"
"Dạ... Cũng tùy vấn đề." Nói tới nói lui, tôi cảm giác chủ đề lại ngoặt về phía tôi.
"Thật ra chị rất để ý cách nhìn của em, chị cũng không biết tại sao. Có lẽ là do lâu quá chị không [I]quen thân*[/I] với ai khác."
Quen thân*... Tôi thề, thời điểm nghiêm túc như lúc này, không phải tôi cố tình hiểu sai. Nhưng vừa nghĩ đến... Chủ nhà "thâm giao"* tôi... Tôi có hơi mất kiểm soát, tôi có cảm giác như mình có thể ăn thêm mười hộp đậu hủ thúi nữa. "Dạ..."
*Phân tích chữ "Thâm giao" ra có vẻ"đen tối", thâm là sâu, giao là giao hợp. (Hoặc do editor đen tối =.=)
"Cái hộp sắp bị em đâm thủng rồi, em đang nghĩ gì thế?"
"Hở... Đậu hủ thúi này ăn ngon ghê." Tôi vội dừng tay, lấy cây tăm ghim một khối. "Chị Hựu Thanh, chị không ăn thật hả?"
"Vậy chị ăn một miếng nữa." Chủ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nha-oi-cup-nuoc-roi/1754075/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.