"Mẹ! Mẹ ăn cắp icon của con!"
Thành ra mẹ tôi gửi liên tiếp ba cái icon [I][khinh bỉ][/I]: "Con làm ra?"
"Không phải con..."
Kết quả, mẹ tôi gửi icon "cụng ly". "Mẹ tự làm tự xài."
... Cụng ly. Trước đó ta còn nói tại sao đám biểu tượng này lại lòe loẹt như vậy. "Mẹ, mẹ ngầu ghê, có thể tự tạo icon luôn."
"Mẹ cô bản lĩnh mà, tôi còn có thể biết hết chuyện cô đang làm."
Câu này vừa gửi sang. "Con đang đi nhà xí, mẹ yêu."
"Con gái yêu, những chuyện đó thì con không cần báo cáo với mẹ đâu."
Ngày hôm sau, sau khi chủ nhà và tôi ăn cơm xong, tôi tiếp tục lướt web tìm được không ít món ngon và cảnh đẹp.
"Món này nhìn có vẻ ngon nè." Chủ nhà mang ý cười, kéo kéo màn hình.
"Dạ."
"Mấy món này nhìn cũng ngon nữa, khó chọn ghê."
"Vậy tụi mình ăn hết?"
"Nhiều quá, không ăn hết."
"Vậy mỗi món tụi mình chỉ ăn một chút?"
Chủ nhà bật cười: "Vậy thì lãng phí lắm."
"Em xem trang này có hướng dẫn nấu nè, chúng ta có thể tự nấu đó." Chủ nhà nói: "Nghĩ lại thì chị mong chờ em nấu hơn là ăn ở những chỗ này."
"Được, nhìn cũng có vẻ dễ làm." Tụi mình có thể chọn vài nhà hàng, sau đó..."
"Học lỏm nghề?"
"Lưỡi em vẫn chưa lợi hại như vậy đâu, em chỉ có thể đoán xem nấu như thế nào thì ngon hơn."
"Vị giác của chị cũng không tệ, đến lúc đó chị cũng nếm thử."
Vị giác chủ nhà quả thật rất tốt, đó cũng là điểm khiến tôi ngạc nhiên. Chủ nhà không mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nha-oi-cup-nuoc-roi/1754072/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.