Thiệp mời? Đây là what? Tôi nhanh chóng đỡ A Hiểu vào nhà, toàn thân cậu ấy lạnh như băng, có lẽ cậu ấy ngồi ở đó suốt đêm. Cái này đúng là thiệp cưới, người con trai chụp trong ảnh cũng chính xác là đàn anh, vậy ngày hôm qua...?
"Hai người... muốn so xem ai cặn bã hơn ai à?" Tôi hỏi A Hiểu.
A Hiểu ôm đầu gối, co rúc trên ghế sofa. Tôi xét thấy cậu ấy đang trong giai đoạn thất tình, thất hồn lạc phách, cho nên tôi không có truy cứu chuyện cậu ấy không cởi giày mà dám giẫm lên ghế sofa của tôi đó nha. "Vậy hôm qua các cậu đã làm gì?"
"Anh ấy nói với mình, anh ấy phải kết hôn. Anh ấy nói anh ấy vẫn luôn chờ mình nhưng không chờ được nữa. Anh ấy không thể làm gì khác hơn là giảng hòa." A Hiểu ôm đầu. "Anh ấy nói vị hôn thê vẫn chờ đợi anh ấy, anh ấy không muốn làm chuyện có lỗi với cô ấy."
"Cho nên cậu trở về?"
"Mình không làm được gì cả. Anh ấy một mình quên được, một mình buông tay."
Lúc nào họa sĩ cũng là đắm chìm vào thế giới của mình. Cậu ấy mở ra một thế giới đầy đau khổ, tôi cũng không biết nói gì để trấn an cậu ấy trong tình huống này. "Mình nấu mì cho cậu?"
Tôi vừa mới dứt lời, tiếng gõ cửa có tiết tấu bắt đầu vang lên. Cốc cốc cốc, cốc cốc, cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa kiểu rối loạn ám ảnh cưỡng chế như vậy, trong đám người tôi quen biết chỉ có Sầm Sầm, Lục Sầm?
"Mình gọi điện thoại kêu Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nha-oi-cup-nuoc-roi/1754059/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.