Chương trước
Chương sau
"Anh Nghiêm nè, nghe nói anh mới được nhận lương, không biết tối nay anh có rảnh để ra đây xoa xoa miếng không?"
Tối hôm qua chỉ vì một câu nói của Tô Ngộ mà Nghiêm Trì ở trong nhà tắm tận hai tiếng đồng hồ. Thế nên hôm nay ngủ quên cũng phải, vậy là hắn tự xin nghỉ một ngày luôn, rồi thảnh thơi đi dạo hóng mát, đang lúc đó thì nhận được mấy cái tin nhắn.
"Không xoa, hết tiền rồi." Nghiêm Trì cười cười, từ chối từng người một.
Một đám người vừa nghe tin đã nháo nhào đi tìm bạn cờ bạc, lần nào nghe hắn vừa nhận lương cũng đều cuống cuồng lên như thế.
Vì ai cũng biết hắn chơi bài rất nát, nên luôn chờ hắn tới để ăn sạch tiền hắn thôi.
"Thôi mà, tụi này đánh nhỏ lắm." Đầu kia vẫn ra sức dụ dỗ.
Nghiêm Trì đã lâu không xoa mạt chược, tay cũng thấy hơi ngứa, nhưng suy nghĩ nguy hiểm vừa vụt lên đã bị hắn đá bay ra khỏi đầu, và hắn vẫn tiếp tục từ chối.
"Thôi, dạo này tôi đang theo đuổi một người, đang thiếu tiền lắm."
"Theo đuổi người hả..."
"Khiếp!"
"** má!"
"Đệt!"
Nghiêm Trì vừa gửi tin nhắn thì nhóm Wechat nhỏ đã lập tức bùng nổ.
"Cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa rồi ha."
"Chúc mừng chúc mừng."
"Bắt tay cái, đã tiến triển đến bước nào rồi?"
Nếu hỏi vì sao mọi người lại kích động đến vậy, có lẽ là vì năm nay Nghiêm Trì đã 28 tuổi, nhưng chưa từng có mối quan hệ nghiêm túc nào, hắn thậm chí còn chưa từng nắm tay của phụ nữ.
Ngày trước, mỗi khi mọi người thấy mệt mỏi, họ hay hẹn nhau đi tiệm mát xa để thư giãn, thế mà Nghiêm Trì lại không chịu đi, cứ sống y như một cao tăng chịu khổ hạnh.
Dần dà, trong một khoảng thời gian dài mọi người đều nghĩ hắn không được.
Mãi đến khi Nghiêm Trì biết chuyện mình bị đồn bậy, mới hẹn mọi người vào nhà vệ sinh chiêm ngưỡng cái ngàn vàng uy nghiêm nhất của mình, từ đó họ mới hết nghĩ bậy.
Bây giờ nghe được chuyện hắn đang theo đuổi người ta, nên tất cả mọi người đều hóa thân thành một chuyên gia tình yêu, hận không thể đem hết kiến thức tình yêu của mình tặng cho một kẻ đáng thương như hắn.
"Anh Nghiêm, theo đuổi thì nên tặng hoa hồng, cái này hơi bị chuẩn bài đó."
Nghiêm Trì xoa trán, ngồi ở lầu một của trung tâm thương mại nghỉ chân, hưởng thụ máy lạnh chút rồi nhắn tin lại: "Cái này sến quá, không ăn được cũng không xài được."
Với lại việc tặng hoa, chỉ có thiếu nữ mới thích, Nghiêm Trì không nghĩ rằng Tô Ngộ sẽ thích nó.
"Vậy tặng gấu bông, đủ kiểu đủ loại gấu bông luôn."
Nghiêm Trì: "Quá trẻ con."
Dù sao Tô Ngộ cũng đã 27 tuổi, sao có thể thích mấy thứ này.
"Ờm, vậy dẫn người ta đi ăn nhà hàng Tây luôn đi."
Nghiêm Trì cũng nhanh trả lời lại tin nhắn: "Ăn không đủ no, không có lời, với lại ăn cũng không quen, không tốt cho sức khỏe."
Dạ dày của Tô Ngộ không khỏe, tốt nhất là ít ăn mấy thứ này thì hơn.
Cứ vậy một đám người nhắn, Nghiêm Trì trả lời lại, dẫn đến hồi sau cả đám đều lâm vào trầm mặc.
"Thôi dẹp dẹp, tôi cược mười đồng tiền là anh Nghiêm không theo đuổi được, có quỷ mới thèm lấy hắn."
"Đúng rồi, thẳng nam đáng sợ quá đi mà."
Chừng một lúc sau, mấy tin nhắn liên tục gửi tới cũng đã hết, quay về sự yên tĩnh như ban đầu.
Nghiêm Trì thở phào nhẹ nhõm, không quan tâm đến nữa mà nhìn đồng hồ, lúc này mới biết là đã 12 giờ trưa.
Hắn thoát khỏi WeChat, sang danh bạ nhấn gọi một cuộc điện thoại.
.......
Mọi người trong phòng làm việc gần như đã đi hết, Tô Ngộ ngẩng đầu lên mới phát hiện đã là giữa trưa. Anh mở ngăn tủ ra, một ngăn tủ đầy ắp bánh mì ngọt, và anh đang định lấy một cái ra chuẩn bị ăn.
Thế nhưng không biết anh đã nghĩ tới điều gì, hơi nhíu mày rồi lặng lẽ bỏ bánh mì vào lại ngăn tủ.
Anh lấy điện thoại ra, tải một app đặt đồ ăn mà trước giờ anh chưa từng tải vào máy, sau khi đăng ký từng bước, bản thân cũng bắt đầu nghiêm túc lựa chọn đồ muốn ăn.
Nhưng lựa cả chục cửa hàng vẫn không có món nào muốn ăn, dù những tấm hình đều được chụp rất đẹp, nhưng trong mắt anh lại không hề cảm thấy thèm, mà ngược lại còn thấy chút buồn nôn.
"Thôi chọn đại vậy." Tô Ngộ bực bội không thèm lựa món nữa, đầu ngón tay quẹt xuống, chuẩn bị ấn vào món ngon may mắn của ngày hôm nay.
Bỗng cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Một thanh niên chừng 20 tuổi, đang xách theo một phần cơm giữ nhiệt, nhìn thấy trong văn phòng chỉ có một mình Tô Ngộ, nên lễ phép hỏi thăm: "Cho tôi hỏi, giáo sư Tô Ngộ có phải ở trong văn phòng này không?"
Tô Ngộ đứng dậy: "Là tôi."
"Tôi đến từ quán thịt nướng Phí Dương. Đây là phần ăn của bạn anh đã đặt cho anh, phiền anh kí tên vào đây."
Tô Ngộ ngơ ngác nhận hộp cơm giữ nhiệt, chợt thấy WeChat hiện lên một tin nhắn.
Bạn trai: Em nhận được cơm chưa?
Tô Ngộ: Em nhận rồi.
Tô Ngộ: Sao lại gọi cơm cho em.
Bạn trai: Vì sợ em không chịu ăn cơm đầy đủ chứ sao.
Bạn trai: Ăn thử đi, coi có hợp khẩu vị không, anh đã đặt trước phần ăn trưa và tối trong một tháng đó, không cho em đổ bỏ, ngày nào về nhà anh cũng kiểm tra em đấy.
Tô Ngộ: Em biết rồi.
Đặt điện thoại xuống, Tô Ngộ mở hộp giữ nhiệt ra, chóp mũi vừa nóng vừa xót, dù không muốn ăn nhưng ngón tay lại động đũa, thế nên cả một hộp cơm đầy đồ ăn đều được anh ăn hết vào bụng.
Bạn trai: Sao rồi, ăn thấy ngon không?
Bạn trai: Em có món nào không thích hay muốn ăn kiêng không, để anh nói lại với quán.
Tô Ngộ: Không có, ăn ngon lắm, em rất thích.
Tô Ngộ: Em ăn xong rồi đây. [Hình ảnh]
Nghiêm Trì nhìn hộp cơm Tô Ngộ đã ăn sạch sẽ, cười cong môi: "Ăn hết sạch luôn ta."
Thấy anh chịu ăn cơm như vậy, Nghiêm Trì cũng thấy yên tâm, cất điện thoại vào, rồi tiếp tục đi dạo lòng vòng trong trung tâm thương mại.
Nhưng dạo một lúc lại dạo đến tận 8-9 giờ tối, lúc này hắn xách một cái túi bước ra khỏi cửa hàng hiệu nổi tiếng.
Nghiêm Trì đứng bên ngoài trung tâm châm một điếu thuốc, nghĩ thầm có lẽ chẳng có ai lại đi dạo phố giống như hắn.
Hắn bắt xe buýt về nhà, lúc lên tới lầu ba còn cố tình liếc nhìn kẹt cửa đằng ấy, nhưng lại không thấy sáng đèn. Hắn cũng không muốn làm phiền người ta nên cũng đi thẳng lên lầu.
Buổi sáng lúc trước khi đi hắn đã đóng cửa cẩn thận, ai ngờ lúc này cửa lại hở ra một khe nhỏ, tuy bên trong chưa bật đèn lên, nhưng Nghiêm Trì vẫn không kiềm được nhíu mày.
Hắn đẩy nhẹ cửa ra, bỗng thấy trên sô pha cách cửa không xa, có một bóng người thon gầy ngồi đó, người nọ cúi đầu, vùi mặt vào bộ quần áo đang ôm trên tay.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ ung dung chiếu sáng vào phòng, cho dù không nhìn thấy rõ mặt, nhưng nhìn thấy dáng người kia, dù chỉ liếc mắt một cái Nghiêm Trì cũng nhận ra được đó là ai.
Yết hầu trong cổ áo lăn xuống, bỗng nhiên cảm thấy có hơi khát.
"Em....."
Tiếng mở cửa làm cho Tô Ngộ hoảng hốt khàn cả giọng, vội vàng giấu quần áo ra sau lưng, đối mặt với Nghiêm Trì đột ngột trở về nhà.
Nghiêm Trì đặt cái túi trong tay xuống sàn, dựa vào cửa, dùng đầu ngón tay ghì trên bánh răng bật lửa. Hắn cũng không bật đèn, cứ vậy bật tạch tạch cái bật lửa, để ngọn lửa nhỏ ấy nhảy nhót giữa bóng đêm. Hắn nhướng mày, nói đùa: "Em thấy mùi của bạn trai có dễ ngửi không?"
Tô Ngộ xấu hổ vì bị bắt tại trận, chỉ biết ngập ngừng trả lời lại: "... Dễ ngửi lắm."
Hai người nhìn nhau, trong bầu không khí khó diễn tả thành lời, đang có thứ gì đang nhộn nhạo trong lòng của cả hai.
Nghiêm Trì châm điếu thuốc im lặng hút, mặc cho tàn thuốc lóe lửa đang bốc mùi trong đêm, hắn nhả ra một vòng khói trắng, rồi cười khẩy: "Trên người anh còn có thứ thơm hơn vậy nữa, em có muốn thử không?"
Tô Ngộ mấp máy môi, chậm rãi nói: "Được."
Nói xong người đã bước lại, dựa đầu vào cổ Nghiêm Trì, chầm chậm khe khẽ ngửi ngửi hắn, dù cho hắn đã đi cả ngày trên người đầy mùi mồ hôi, khói thuốc cùng các mùi khác hòa trộn cũng không chê.
"Tô Ngộ." Nghiêm Trì thấy đầu lưỡi khát khô, cúi đầu gọi khẽ một tiếng, mà trong miệng toàn là khói đều phả lên mặt Tô Ngộ.
Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt mơ màng: "Dạ?"
"Em lên đây làm gì?" Biết là hỏi cái này rất vô nghĩa, nhưng mà Nghiêm Trì vẫn hỏi.
"Em tới lấy phần thưởng." Hơi thở của Tô Ngộ phả đều vào cổ Nghiêm Trì, tông giọng cũng thay đổi, trong cái giọng nói lạnh lùng thường này bỗng có thêm chút dịu ngọt, làm lòng người ta thấy ấm áp vô cùng.
"Ừm." Nghiêm Trì hút sâu một hơi thuốc, ngầm đồng ý.
Góc áo vén lên lộ phần eo chắc nịch, tuy da thịt tiếp xúc với không khí nhưng hắn không hề thấy lạnh, mà ngược lại còn vô cớ thấy nóng hơn hai ba độ.
Một cảm giác vừa ướt vừa nóng truyền từ dưới rốn, trong một chốc làm cơ thể rạo rực như bị lửa đốt.
Thứ gì đó mềm mại ướt át như cọng lông vũ ngâm trong nước vừa lướt qua, từng chút một đùa giỡn trên cơ thể hắn, làm cho lòng người nào đó càng thêm nôn nao, rạo rực.
Nghiêm Trì dựa lưng vào cửa, thở ra một hơi khói trắng, trong đôi mắt sắc bén bỗng nhiều thêm hai ngọn lửa cần dập.
Nghiêm Trì vứt luôn điếu thuốc đi, kéo người nọ đứng dậy rồi đè lên cửa. Hắn vuốt ve bờ môi của anh, mày mặt sắc bén nhìn thẳng vào mắt đối phương, không hề ngại ngùng nói ra: "Anh cứng rồi.". Ngôn Tình Hài
Tô Ngộ nhìn xuống, nhẹ giọng nói: "Để em giúp anh."
Nghiêm Trì cúi đầu hôn anh, đuôi lông mày nhướng cao, giữa hai đôi môi đang cọ xát thầm thì: "Có ngại để anh chơi lưu manh không."
"..... Không ngại." Môi Tô Ngộ cọ nhẹ qua môi của Nghiêm Trì, không những không từ chối, mà còn chủ động dùng tay cầm khóa quần Nghiêm Trì kéo xuống.
Có lẽ vì hơi căng thẳng nên khóa kéo bị kẹt, khiến anh chỉ biết thở dài một hơi: "Xin lỗi, đây là lần đầu em làm chuyện này, có thể sẽ làm không tốt lắm, nên vẫn cần anh giúp một tay."
Nghiêm Trì ngẩn người, yết hầu run run: "Trước đó em...."
"Sao cơ?" Tiếng khóa quần được kéo xuống, lấn át cả lời nói của Nghiêm Trì.
Nghiêm Trì nhắm mắt, thở một hơi đầy nóng bỏng: "Không có gì."
Đầu ngón tay không ngừng xoa xoa môi Tô Ngộ, rồi đột nhiên hắn cười khẽ.
"Cười gì vậy?" Tô Ngộ khó hiểu.
"Cười em đó." Nghiêm Trì không nhịn được lại hôn lên môi Tô Ngộ, "Cười em số thảm, mới yêu lần đầu đã gặp phải tên lưu manh như anh."
Tô Ngộ mím môi không nói gì.
"Dù vậy," Tay của Nghiêm Trì vén góc áo anh lên, lòng bàn tay lẻn vào dưới lớp áo đùa nghịch trên làn da anh, hắn cười nói tiếp, "Dù vậy anh cũng không thấy xót cho em đâu, đã yêu lưu manh thì cũng sẽ bị lưu manh giác ngộ cho. Anh chỉ biết chà đạp em thôi, em thấy sao nào?"
"Ừm." Tô Ngộ đáp lại, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại, có lẽ hành động đó là câu trả lời và cũng là lời mời gọi hắn tiếp tục.
Nghiêm Trì nắm cổ tay đang làm loạn của anh đè lên cửa, cúi đầu ngậm mút cánh môi mềm mại của anh, cắn liếm từng chút như tằm ăn lá, như thể muốn nuốt cả môi anh vào bụng.
Bàn tay trượt dần xuống, từ tốn lần mò sâu hơn trong lớp quần áo, đầu ngón tay có vết chai cứ sờ đến chỗ da thịt nào là chỗ đó càng thấy nóng hừng hực.
Trong đêm đen càng kích thích giác quan của con người hơn. Tô Ngộ tưởng như mình là một con cừu non bị đem lên bàn thịt, toàn thân không còn tí sức lực, tim gan như bị bóp nghẹt, ngay cả tiếng thở dốc run rẩy cũng khe khẽ, nhỏ xíu.
Ngón tay bỗng lấy lực co lại, làm Tô Ngộ rùng mình, hé môi muốn nói gì đó. Không ngờ Nghiêm Trì đã chặn anh bằng cái cắn nhẹ lên vành tai, hắn khàn khàn nói: "Thầy Tô, em ướt rồi."
Hai chân Tô Ngộ mềm nhũn, ngay sau đó anh bị người nọ bế lên, đè vào tường.
Nương theo độ ấm trong tay, bản chất lưu manh của Nghiêm Trì dần lộ rõ qua đôi mắt: "Giờ đến lượt anh."
____
*Xoa mạt chược: chơi Mạt chược được gọi là "xoa" Mạt chược là vì người chơi xoa bộ bài trên mặt bàn để trộn bài chứ không xào bài như các loại bài giấy, bài thẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.