Khi Thượng Hy trở lại phòng làm việc, thì Mạnh Lạc đang ngồi chồng tay lên tay cầm ghế nhìn ra ngoài. Có vẻ cô đợi rất lâu rồi, anh áy náy đi vào nhẹ lên tiếng sợ cô giật mình:
"Con đến lâu chưa? "
Mạnh Lạc đang thả hồn theo gió, nhìn ra ngoài cửa bất chợt nghe có tiếng nói cô quay lại. Thấy Thượng Hy bước vào, cô mỉm cười:
"Con mới đến. Chú xong việc rồi à? "
Thượng Hy bước vào, quay lại bảo nhân viên đằng sau:
"Để tài liệu trên bàn rồi đi ra ngoài. "
Xong anh quay lại nói với Mạnh Lạc:
"Cùng vừa xong. Sao hôm nay lại mang đồ ăn đến cho chú? "
Cô ngồi thẳng dậy mở cặp lồng ra, lấy đồ ăn trong đó nhẹ nhàng nói:
"Con thấy mấy nay chú ăn uống không tốt. Sợ chú ngã bệnh nên bảo dì Lục làm chút đồ ăn cho chú. "
Xong cô ngước mặt lên nhìn Thượng Hy:
"Hay chú không thích con mang cơm đến? "
Thượng Hy ngồi bên cạnh cô, khẽ cười xoa đầu cô và nói:
"Tất nhiên chú rất vui vì con mang đồ ăn đến. Tại dạo này công việc bận quá nên chú cũng ăn uống không đủ thật. "
Mạnh Lạc cười tươi nhìn anh:
"Thế nên, hôm nay chú ăn nhiều vào. Không được ngã bệnh. "
Anh mỉm cười, bây giờ trong phòng chỉ có mỗi hai người. Anh chăm chú nhìn Mạnh Lạc, cô đã lớn không còn là cô bé suốt ngày trốn sau lưng anh sợ hãi. Trong suốt lúc ăn cơm, Mạnh Lạc cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-nguoi-that-yeu-nghiet/2483526/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.