Tác giả: Tứ Vị Edit: Ly_xciv Chén được làm bằng gốm sứ bị vỡ thành trăm mãnh nhỏ truyền đến thanh âm bén nhọn, đâm đến lỗ tai Lục Lạc Cẩm cũng thấy đau. Tim cậu lập tức đập nhanh hơn, cậu sợ hãi người khác ở trước mặt mình phát hỏa lớn tiếng. Ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Chính Nam đã đứng lên, hướng đến chỗ cậu đi tới. Lục Lạc Cẩm theo bản năng liền chui xuống bàn ăn, đây chính là phản xạ có điều kiện, bằng không cậu sợ trên mặt mình sẽ in dấu tay của Hoắc Chính Nam Hoắc Chính Nam cũng không nghĩ tới Lục Lạc Cẩm sẽ chui xuống bàn như vậy, cái bàn ăn này cũng không nhỏ, gã duỗi tay còn không bắt được Lục Lạc Cẩm. Kỳ thật lúc này Hoắc Chính Nam cũng không có tức giận lắm, bằng không gã đã trực tiếp đem cái bàn này lật lên rồi. Gã đối với Lục Lạc Cẩm quát: “Cậu mau ra đây cho tôi!” Lục Lạc Cẩm dĩ nhiên sẽ không chịu ra, không muốn sống nữa mới đi ra ngoài, cậu trốn ở dưới bàn ăn, Hoắc Chính Nam duỗi tay bắt cậu, Lục Lạc Cẩm nhanh chóng tránh thoát. Hoắc Chính Nam dần dần không còn kiên nhẫn nữa, thanh âm cũng nghiêm trọng hơn: “Cậu hiện tại còn có năng lực này đúng không? Còn dám dùng chiêu này với tôi? Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng mau lăn ra đây!” Trái tim Lục Lạc Cẩm đập bang bang, đến nỗi muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài. Đối với tình huống như vậy, mặc kệ cậu chủ động đi ra ngoài hoặc là chờ Hoắc Chính Nam đem bàn ăn lật lên sau đó lôi cậu ra, kết quả cuối cùng đều giống như nhau. Mà Lục Lạc Cẩm sớm đã bị sợ tới mức mất đi năng lực tự hỏi, cậu chỉ biết ngơ ngác trốn ở dưới bàn, không còn động tác nào khác. Tay chân cậu bắt đầu lạnh đi. Lục Lạc Cẩm đã không thể tự mình khống chế phản ứng của bản thân. Cậu chính là sợ hãi âm thanh như vậy, sợ hãi bị người khác lớn tiếng chất vấn, sợ hãi Hoắc Chính Nam đột nhiên tức giận. Hoắc Chính Nam cũng ngồi xổm xuống, thấy rõ vị trí của Lục Lạc Cẩm, gã duỗi tay túm chặt mắt cá chân của cậu, đem Lục Lạc Cẩm từ phía dưới bàn ăn kéo ra. Lục Lạc Cẩm theo bản năng hét lên một tiếng, cậu muốn trốn đi nhưng lại không kịp, bụng liền truyền đến một trận đau nhức —— Hoắc Chính Nam hung hăng đạp vào bụng cậu. *Trước khi edit chương này mình cũng chưa từng đọc chỗ này luôn. Phải nói là càng ngày càng ghét thèn Nam. Nó sẽ nhận lấy hậu quả thoy?* Hoắc Chính Nam một bụng hỏa khí, lúc nảy đã giảm một chút lực thế nhưng vẫn còn nghiệm trọng như vậy, ít nhất đối với thân thể mãnh khảnh của Lục Lạc Cẩm sẽ không thể tiếp nhận nổi. Cậu giống như một con tôm nhỏ, đau đến mức toàn thân cuộn tròn lại, nháy mắt mồ hôi lạnh tuôn ra như suối. Hoắc Chính Nam không biết sức trâu của gã có bao nhiêu lực, gã cho rằng bản thân đã nhẹ chân thì sẽ không quá nghiêm trọng. Gã ngồi xổm xuống một chân, đối với Lục Lạc Cẩm nói: “Đừng ở chỗ này bày ra bộ dáng đáng thương với tôi, có phải tôi đối với cậu quá khách khí rồi phải không, nên cậu mới hóng hách muốn làm cái gì thì làm cái đó như vậy. Tôi sớm nên đem cậu nhốt ở trong nhà, đỡ cho cậu cả ngày chỉ biết mơ tưởng.” Gã muốn đem Lục Lạc Cẩm từ trên mặt đất kéo lên, nhưng Lục Lạc Cẩm đau đến không động đậy, toàn thân như bị xe nghiền qua, động một chút liền đau. Hoắc Chính Nam cho rằng cậu đang giả vờ: “Giả vờ còn chưa đủ? Sao không chạy nữa đi?” Thẳng đến khi Lục Lạc Cẩm phun ra máu, Hoắc Chính Nam mới biết một chân của gã có bao nhiêu lực, vội vàng ôm người đưa đến bệnh viện. Nôn ra máu. Còn nói không nghiêm trọng lắm, bác sĩ nói coi như vận khí tốt, trễ một chút nữa coi như xong. Khó thấy được Hoắc Chính Nam cảm thấy có chút áy náy, rốt cuộc bất đồng với ngày thường, bởi vì một chân của gã đá người ta vào bệnh viện. Kêu gã nhận sai là chuyện không có khả năng, Hoắc Chính Nam sẽ không bao giờ xin lỗi Lục Lạc Cẩm. Trong tiềm thức gã nhận định Lục Lạc Cẩm chính là vật sở hữu của gã, cho nên mặc kệ gã đối với Lục Lạc Cẩm là tốt hat xấu, Lục Lạc Cẩm nên thuận theo mà chấp nhận tất cả. Gã nhìn đến khuôn mặt nhỏ của Lục Lạc Cẩm tái nhợt, bộ dáng suy yếu nằm ở trên giường bệnh, trong lòng gã thế nhưng thấy chút có lỗi. Vì thế nói: “Được rồi, lúc nảy là tôi không chú ý, lần sau sẽ không…… mà cậu không phải muốn đến lớp học làm bánh sao, vậy tôi cho cậu đi là được chứ gì.” Hoắc Chính Nam cảm thấy bản thân đã rất nhượng bộ, gã đảm bảo Lục Lạc Cẩm sẽ vừa lòng. Ăn một đạp như vậy, lăn lộn đến vào bệnh viện, rốt cuộc mới đổi lấy được một chút tự do. Tuy rằng cuối cùng có được kết quả mà cậu muốn, vốn dĩ là một chuyện đơn giản người khác có thể dễ dàng làm được, thế nhưng bản thân cậu lại phải trả giá mới có được, trong lòng Lục Lạc Cẩm cũng không còn cảm thấy vui vẻ nữa. Cậu không vui, cậu muốn chạy trốn. Cậu cảm thấy bản thân không sớm thì muộn cũng sẽ chết trong tay Hoắc Chính Nam. Một đạp của gã làm Lục Lạc Cẩm đau vài ngày, mấy hôm sau vết máu bầm càng dọa người hơn, mỗi lần nhìn đến làm cho cậu cảm thấy đau thêm. Hoắc Chính Nam chột dạ, cũng không có nói ra lời nào khó nghe nữa, sau mấy ngày xuất viện gã vẫn luôn chăm sóc Lục Lạc Cẩm, thậm chí về sau Lục Lạc Cẩm đến trường học làm bánh ngọt, gã vẫn luôn tự mình đưa đón cậu. Đương nhiên, Hoắc Chính Nam làm như vậy, chủ yếu gã không tin có một trường học tốt như vậy lại dạy miễn phí, gã sợ Lục Lạc Cẩm bị lừa, hoặc là đối phương có ý đồ khác, tồn tại tâm tư không đứng đắn đánh chủ ý lên người của gã. Kết quả phát hiện lớp huấn luyện vô cùng bình thường, cũng không nhìn thấy chỗ nào không đúng. Sau đó gã nhận ra nơi này cách Hoắc thị rất gần, đi đường cùng lắm cũng chỉ mười phút mà thôi. Trực giác Hoắc Chính Nam cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà không thể lý giải nổi. Bởi vì hết thảy quá mức hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không phát hiện một kẽ hở, giống như có người dựng lên một cách trình tự. Nhưng sau đó gã nghĩ chắc là do bản thân tự tưởng tượng, trừ phi đầu óc Hoắc Ngôn Hình có vấn đề, nếu không hà tất phải mất công làm nhiều việc như vậy. Lại nói với tính tình của Lục Lạc Cẩm, nếu có quan hệ với Hoắc Ngôn Hình, làm sao có thể giấu gã được. Hoắc Chính Nam xoay người một cái liền đem nghi ngờ ngắn ngủi vứt bỏ ra sau đầu. Bất quá gã sẽ không quên dặn dò Lục Lạc Cẩm, không được nói quá nhiều với người không quen biết, nếu cậu muốn học làm bánh ngọt, thì chỉ cần cố gắng học tốt là được, không cần tiếp xúc với những người xung quanh quá nhiều. Gã nói với Lục Lạc Cẩm: “Bên ngoài nhiều người xấu, không biết chừng sẽ tồn tại tâm tư dơ bẩn gì đó đối với em, tôi đây là muốn tốt cho em, dù sao đề phòng vẫn hơn.” Lục Lạc Cẩm không tin người lạ, hiện tại cũng không tin tưởng Hoắc Chính Nam. Vết bầm trên bụng vẫn chưa biến mất, cậu lúc này mới thật sự nhìn rõ Hoắc Chính Nam có bao nhiêu tàn nhẫn. Nhưng cậu chỉ cúi đầu, bộ dáng nghe lời nói: “…… Đã biết.” Hoắc Chính Nam liền in lên trán cậu một nụ hôn. Thời khoá biểu của lớp huấn luyện tương đối nhẹ nhàng, áp lực không lớn, nhưng Hoắc Chính Nam cũng không còn tới đưa đón Lục Lạc Cẩm nữa. Lục Lạc Cẩm lại cảm thấy may mắn. Cậu không thích Hoắc Chính Nam đưa đón mình. Bởi vì Hoắc Chính Nam sẽ ở trên đường nói một số việc không đứng đắn, cậu cần phải trả lời, nếu không trả lời, Hoắc Chính Nam sẽ không cao hứng. Lúc ban đầu Lục Lạc Cẩm còn lo lắng nếu Hoắc Chính Nam sẽ tiếp tục đưa đón mình như vậy thì làm sao bây giờ, vạn nhất ở trên đường cậu nói lời nào không hợp với ý của gã, không chừng gã sẽ lập tức mang cậu trở về nhà, từ nay về sau không bao giờ cho cậu bước ra khỏi cửa nữa. Nhưng hiện tại, ít nhất cậu không còn lo lắng về chuyện này nữa. Lục Lạc Cẩm đang trong giai đoạn khát vọng trưởng thành, đối với kiến thức mới tiếp thu rất nhanh. Cho nên có thể ở trong lớp học làm bánh ngọt như thế này, cậu cảm thấy rất vui vẻ. Nếu có thể, Lục Lạc Cẩm hy vọng bản thân có thể trở lại trường học đọc sách, đây là chuyện nên làm đối với lứa tuổi của cậu, cũng là việc trong lòng cậu mong muốn làm được. 6 năm tiểu học, cậu cũng không biết bản thân làm sao có thể chịu đựng được khi bị mọi người xung quanh cười nhạo và cô lập, đến bây giờ cậu chỉ nhớ rõ thời điểm cao trung, thật sự đã không thể chịu nổi nữa. Vốn không phải là một trường học tốt đẹp gì, đối với tình trạng bạo lực học đường, lão sư cũng ứng phó cho có lệ. Lục Lạc Cẩm thường xuyên ở trong trường bị người khác ức hiếp, rất nhiều người cười nhạo xuất thân của cậu, nói cậu là thứ quái vật cha mẹ không muốn, những lúc ấy cậu chỉ biết trốn trong góc phòng học khóc một mình, mà khi nhìn thấy cậu thống khổ, những người cười nhạo cậu càng vui vẻ. Cho nên cậu vẫn luôn hướng nội nhát gan, trầm mặc ít nói, không dám chủ động nói chuyện với người khác. Đặc biệt sau khi xảy ra chuyện viện trưởng đem bán cậu, đối với người lạ càng trở nên đề phòng. Nhưng hiện tại đã tốt hơn được một chút, bởi vì hiện tại không có ai biết cơ thể khiếm khuyết của cậu, người bạn mới cũng đối xử với cậu rất tốt, cậu còn được học làm bánh ngọt, trong lòng Lục Lạc Cẩm cảm thấy rất vui. Tuy rằng Hoắc Chính Nam đột nhiên phát điên sẽ đánh cậu, nhưng Lục Lạc Cẩm thử an ủi chính mình, tất cả rồi cũng sẽ qua đi. Lúc này Lục Lạc Cẩm căn bản không biết, cậu bị Hoắc Chính Nam đối xử như vậy, vẫn sẽ có người vì cậu đau lòng. Thời điểm Hoắc Ngôn Hình biết chuyện này, cảm thấy Hoắc Chính Nam đại khái không khác thằng điên là mấy. Tuy rằng hắn nhìn thấy vết bầm trên tay Lục Lạc Cẩm ngày đó liền biết là do Hoắc Chính Nam động thủ, nhưng hắn không nghĩ tới, tên gia hỏa ăn chơi trác táng kia lại ra tay tàn nhẫn với ngoạn vật của mình như vậy. Đồ vật hắn tâm tâm niệm niệm, lại bị người khác chà đạp đối đãi như vậy. Thật sự hắn không chịu được. Tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà ở nhà đợi gã chẳng lẽ không tốt sao? Vì sao Hoắc Chính Nam lại ra tay tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ gã có đam mê đặc thù? Về những phương diện khác, Hoắc Ngôn Hình lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt để chen chân vào. Hắn nghĩ tiểu mỹ nhân sẽ không thích Hoắc Chính Nam, làm gì có ai thích nỗi một người không vui một chút sẽ động thủ đánh mình, bất quá chỉ là bị hiện thực trói buộc, không phải ai cũng có thể dễ dàng tùy hứng tiêu sái rời đi. Hắn muốn tạo một ít cơ hội tiếp cận tiểu mỹ nhân. Mà trong quá trình này, Hoắc Chính Nam nên tự động cút ra xa, tốt nhất đừng tới gây trở ngại cho hắn. *Làm chú khó lắm phải đâu chuyện đùa:))* Hoắc Ngôn Hình nhiều thủ đoạn, tùy tiện tìm một cái lý do, liền đem Hoắc Chính Nam tống cổ sang Châu Âu nửa tháng. Hoắc Chính Nam nhất định sẽ không muốn, nhưng Hoắc Ngôn Hình tự mình mở miệng đem nhiệm vụ giao cho gã, Hoắc Chính Nam nào dám nói không, cuối cùng thành thành thật thật nhận nhiệm vụ xuất cảnh. Hoắc Ngôn Hình đối với tên gia hỏa vướng bận này rốt cuộc biến mất cảm thấy phi thường vừa lòng, sau đó gọi điện cho Du Nhược Thế nói: "Hai ngày sau dẫn em ấy tới gặp tôi đi" *Ok Hoắc thúc thúc nha*
*Chú Hoắc trong lòng em* Tác giả có lời muốn nói: Chương sau Hoắc thúc thúc và tiểu mỹ nhân có thể gặp mặt nhau đó nha!!! ••• Mình có đôi lời muốn nói. Lúc đầu có lẽ chú Hoắc chỉ là thấy bé Cẩm đẹp nên muốn có được. Như các bạn đã thấy, tác giả dùng từ "đồ vật" để nói về bé Cẩm. Có thể nói, chú Hoắc lúc đầu vì diện mạo của bé Cẩm, nhưng mà về sau chú Hoắc là yêu bé Cẩm thật lòng. Mình đảm bảo một trăm phần trăm luôn. Nếu không thì sao chú Hoắc lớn tuổi như vậy mà còn gán nặn ra hai bé bi với Cẩm Cẩm chứ. Spoil hơi nhiều nhưng mà hãy ủng hộ mình nhe. Trong truyện thì Chú Hoắc khoảng 32 hoặc 33 còn bé Cẩm gần 18 tuổi nhé. Đừng quên để lại cmt và bắn sao chíu chíu??
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]