(Edit: Osu132)
01.
Vậy nên vào một chiều chạng vạng mùa đông, khi Trần Thần tan tầm trở về nhà, ở trước cửa nhìn thấy được Văn Linh đã ba năm không gặp.
Trong lòng Văn Linh ôm theo một cái túi, mặc một cái áo lông thật dầy màu đậm, ngồi xổm ở trước cửa nhà Trần Thần, đôi nhắm mắt cô nhắm lại tựa hồ như đang ngủ, đầu dựa vào cửa, đếm thời gian.
Nhà Trần Thần ở tại lầu một, trước cửa còn có một cái sân nhỏ, lúc đó vừa trải qua trận tuyết đầu tiên của mùa Đông, ngoài sân trắng lóa màu tuyết.
Gương mặt của Văn Linh phản chiếu lại ánh nắng chiều, luồng nhiệt khí phát ra từ hơi thở nhanh chóng tiêu tán vào trong không khí, cái loại trạng thái này khiến cho cô ấy trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Nhưng Trần Thần biết đây chẳng qua chỉ là ảo giác nhất thời mà thôi.
Một giây kế tiếp, đôi mắt Văn Linh mở ra, trong mắt có một chút sương mù mê mang bối rối, cô uốn cong người lại, làm ra cái vẻ mặt thật đáng thương.
"Tớ bị gạt rồi, người không có đồng nào cũng không có nhà để về, cầu thu lưu."
Trần Thần nhìn dáng vẻ của Văn Linh, bỗng nghĩ tới con chó nhỏ nhà cô nuôi khi còn bé.
Con chó kia lúc được ôm về thì cũng đã hai ba tháng tuổi, vốn là muốn đem cho người khác, thế nhưng chó nhỏ đã có nhận thức, mỗi lần nhìn thấy Trần Thần thì liền lon ton chạy theo sau, đôi mắt cún ướt nhẹp nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-muu-da-lau/2538424/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.