(Beta: Osu132)
12.
Tuy tính tình Văn Linh rộng rãi hoạt bát, cũng không nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng phần lớn thời điểm có thể xem là thong dong.
Cho dù là lúc sờ vào túi áo, phát hiện trên người chỉ còn hai tờ tiền giấy, Văn Linh vẫn có thể bình thản đi vào quán ăn náo nhiệt chén một bữa no nê, rồi tùy tiện tìm một phòng trọ nghỉ ngơi qua đêm, sau đó lại bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.
Có lẽ là trước đây lâu thật lâu, Văn Linh vô thức chắc chắn rằng, dù cho mình thực sự lâm vào cảnh đường cùng mạt lộ đi nữa, vẫn sẽ có một nơi để cho mình trở về.
Dẫu có là sau khi đã rời đi lần nữa.
Văn Linh không có thói quen dành dụm, cô đi khắp đông tây nam bắc, lộ phí đi đường đã hao hụt gần hết phần dự phòng, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào phương tiện công cộng đi đến thành phố kế tiếp.
Trước đây Văn Linh đều là đặt chân tới chỗ nào thì đi nơi đó, chưa bao giờ lên lịch trình sẵn, nhưng đây là lần hiếm hoi cô đi theo con đường đã định trước.
Điều này làm giảm bớt lạc thú đi một chút.
Văn Linh nhàm chán chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, nương theo nhịp điệu lung la lung lay trên xe buýt, hà hơi vào cửa kính, vẽ những hình ảnh chỉ có cô hiểu được lên màn sương trắng trên tấm thủy tinh.
Đây là một thành phố ở phương bắc, vào khoảng đầu tháng ba, vừa hé miệng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-muu-da-lau/2538398/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.