Vào một buổi sau giờ ngọ với ánh nắng rực rỡ, Trần Thần kết thúc mười ngày tăng ca liên tục, chuẩn bị đón kì nghỉ ngắn gồm một tuần.
Lúc về đến nhà, mới đặt chân qua ngưỡng cửa, Trần Thần đã bén nhạy phát hiện ra điều bất thường.
Trên tủ giày có thêm một đôi giày thể thao, thiếu mất một đôi dép.
Trần Thần hơi khựng lại, rồi không kiềm chế được nở nụ cười, cúi người đổi giày, đi vào phòng khách.
"Văn Linh nhi –" Trần Thần kêu lên.
Văn Linh đang nằm trên ghế sa lông phơi nắng, lật người qua, đáp lại "Ừ" một tiếng bằng giọng mũi.
"Trên bàn có bữa trưa, mới vừa hâm lại, cậu có thể ăn luôn rồi đấy." Văn Linh nói.
"Được rồi."
Trần Thần ngoài miệng đáp lời, bước chân cũng không dừng lại, đi thẳng đến trước ghế sa lông, lướt qua cạnh ghế, ôm chầm lấy cổ Văn Linh, hôn khóe môi cô một cái, rồi mới xoay người đi vào phòng ăn.
Văn Linh vùi mặt vào nệm sa lông mềm mại, mãi đến tiếng Trần Thần kéo ghế bàn ăn ngồi xuống vọng đến, cô mới nhô đầu ra, lặng lẽ xoa xoa gò má đỏ bừng của mình.
Đến khi Trần Thần ăn xong, rửa chén, ngồi lại vào vào ghế sa lông lần nữa, thấy Văn Linh đang vùi ở một bên sa lông, cười đến cả người run rẩy.
"Cậu cười cái gì thế?" Trần Thần cực kỳ tự nhiên tiến lại gần hỏi.
Văn Linh xoay người, nhìn Trần Thần trong chốc lát.
"Cậu ăn xong rồi?" Văn Linh hỏi.
"Ừ." Trần Thần gật đầu, lại hỏi, "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
"À, cái này nè –"
Giọng Văn Linh kéo dài ra, cô bật dậy, để chân xuống, lấy ngón tay chọc chọc cánh tay Trần Thần, vẻ mặt nghiêm túc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]