🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: anh Dờ



Không khí chìm vào im lặng, Lâu Vệ Hành siết chặt nắm đấm, lòng xót không chịu nổi. Đây là em trai của anh, nó vì thằng nhãi ranh kia mà có thể quỳ hết lần này tới lần khác.



Lâu Việt đang ép anh, cậu biết anh sẽ mềm lòng nên mới làm vậy để buộc anh phải dừng lại.



Anh rất tức giận vì Lâu Việt lại chọn cách tự tổn thương chính mình như vậy, Lâu Vệ Hành nói:



"Lâu Việt, là em nói đấy nhé, em không còn đường hối hận nữa đâu."



"Em biết."



Lâu Vệ Hành chỉ cảm thấy lửa giận xông lên não, giận tới mức sắp phát nổ. Anh chỉ vào Lâu Việt rồi lại chỉ vào Tiêu Trình, quay người bỏ ra ngoài.



Lâu Việt thấy anh đi ra ngoài thì mới thở phào đứng lên.



Cậu nhìn Tiêu Trình, nhẹ giọng hỏi: "Em đi lấy thuốc cho anh."



"Không cần." Tiêu Trình lau máu trên khóe miệng, đến trước mặt Lâu Việt, "Sao phải quỳ xin đại ca?"



"Nếu không ổng sẽ tiếp tục đánh."



"Vậy vừa rồi em..." Tiêu Trình ngừng lại một chút, trong lòng rối loạn, hắn nhíu mày nhìn Lâu Việt như muốn nhìn xuyên qua cậu.



Lâu Việt đi tìm thuốc mà tối qua cậu bôi còn thừa lại, cậu tới trước mặt Tiêu Trình, "Phải bôi thuốc, không thì bầm tan chậm lắm."



"Lâu Việt, vết tay trên mặt em là do đại ca đánh à?"



"Hả? Ừ."



Tiêu Trình vươn tay ra, Lâu Việt nhắm chặt mắt lại theo bản năng. Tiêu Trình buồn bực nói: "Em nghĩ anh định đánh em chắc?"



Lâu

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-muon-dui-om-mot-chut/3059660/chuong-181.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Chương 181: Anh nghĩ em sẽ mãi chờ anh sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.