Đám người hầu muốn được Tiêu Thanh Thanh khen thưởng, nhanh chóng lùng sục khắp rừng cây.
"A!" Một tiếng kêu sợ hãi vọng ra từ trong rừng.
"Mèo ở đâu ra vậy?" Hoa Duẫn Hòa bóp cổ con mèo, xuống khỏi người Tề Nguyệt, Tề Nguyệt quay đầu nhìn thấy con mèo, sắc mặt trắng bệch.
Tề Nguyệt tái mét mặt mày nhìn Hoa Duẫn Hòa, không nói nổi thành tiếng, "Đó... là mèo của Tiêu Thanh Thanh."
Hoa Duẫn Hòa nhíu mày, Tề Nguyệt kinh hoảng đẩy gã ra, kích động vội vã cầm quần áo mặc lại. Hoa Duẫn Hòa thấy thế thì mất hứng, nói: "Cái con tiện nhân kia có tới đây đâu, sợ gì."
"Tôi làm sao?" Tiêu Thanh Thanh tái mặt đứng dưới tán cây, nhìn Hoa Duẫn Hòa.
Trong phút chốc, mặt Tề Nguyệt cắt không còn một giọt máu, tay chân lạnh lẽo đứng sững tại chỗ.
Tiêu Thanh Thanh cắn răng oán hận nhìn bọn họ, "Người chồng tốt của tôi, chị dâu hiền từ của tôi, lại lén lút sau lưng tôi làm ra chuyện bẩn thỉu gì thế này!!!"
Tiêu Thanh Thanh chỉ thẳng vào mặt Tề Nguyệt, "Tề Nguyệt, anh cả vừa mới bị bắt, chị đã vội vàng như vậy? Chị léng phéng với ai chẳng được, sao lại đi dụ dỗ em chồng? Tôi biết ngay mà, chị chẳng phải người tốt lành gì, đồ mặt trơ trán bóng, ti tiện đến tận xương tủy!!!"
Tề Nguyệt run bần bật, nắm chặt lấy áo của chính mình, cúi đầu nghe Tiêu Thanh Thanh nhục mạ.
Bị Tiêu Thanh Thanh dắt bao nhiêu người tới xem, Hoa Duẫn Hòa vừa xấu hổ vừa lúng túng, gã nhìn đám người hầu xung quanh, sắc mặt càng ngày càng xấu.
"Còn anh nữa." Tiêu Thanh Thanh chỉ mặt Hoa Duẫn Hòa, "Trước kia anh giao du bên ngoài thế nào tôi cũng chẳng quan tâm, mặc cho anh thích bao dưỡng minh tinh nào, thích chơi con nữ sinh nào, tôi không thèm chấp. Nhưng tôi không ngờ anh lại vô liêm sỉ tới mức này, ngay cả chị dâu anh cũng không buông tha!"
"Cô thì biết cái quái gì!" Hoa Duẫn Hòa nghiêm mặt, rống ầm lên, "Bao nhiêu năm qua người tôi thích chỉ có Nguyệt Nguyệt thôi, nếu lúc ấy không vì chuyện của anh cả, người cưới cô ấy chính là tôi! Làm gì tới lượt cô, Tiêu Thanh Thanh!"
"Hoa Duẫn Hòa, anh làm tôi buồn nôn!" Tiêu Thanh Thanh the thé giọng, "Anh mà cũng xứng nói ra chữ "thích" sao? Đôi cẩu nam nữ các người! Nghĩ Tiêu Thanh Thanh tôi dễ bị bắt nạt lắm đúng không? Tiêu gia sẽ không để các người giẫm đạp lên thể diện như vậy đâu!"
Hoa Duẫn Hòa nghe Tiêu Thanh Thanh nhắc tới Tiêu gia thì trở nên luống cuống, nói: "Em bình tĩnh lại đi, có gì chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế."
"Con mẹ nó, anh..." Tiêu Thanh Thanh bị lửa giận thiêu đốt, nhìn hai người trước mắt càng làm cô ả thêm tức giận, giận tới mức tay run rẩy. Đại tiểu thư Tiêu gia chưa từng chịu cái nhục nào như cái nhục này, cô ả đanh mặt, đi lên vả thẳng hai phát vào mặt Tề Nguyệt.
Hoa Duẫn Hòa thấy thế thì xót, chặn tay Tiêu Thanh Thanh lại, "Tiêu Thanh Thanh, cô không cần phải xuống tay dã man như thế."
"Hôm nay tôi còn có thể dã man hơn đấy!" Cô ả túm lấy tóc Tề Nguyệt, kéo xềnh xệch tới trước mặt đám người hầu, "Nào, các người ra đây mà xem, đây là Đại thiếu nãi nãi của các người, úi giời ơi trông thì đoan trang tao nhã làm sao, sau lưng lại tằng tịu với em chồng! Mẹ nó! Các người làm tôi buồn nôn! Tề Nguyệt, con đàn bà ti tiện!"
Tề Nguyệt siết chặt nắm tay, cúi đầu không lên tiếng.
Tiêu Thanh Thanh kéo tóc Tề Nguyệt, hung hăng tát thêm hai phát, Hoa Duẫn Hòa thấy Tiêu Thanh Thanh nổi đóa thì mất hết mặt mũi rồi. Gã lạnh lùng nói: "Tiêu Thanh Thanh, cô làm loạn đủ chưa, cô đúng là thứ đàn bà chanh chua đanh đá, tôi chịu cô đủ lắm rồi!"
"Anh chịu tôi đủ rồi? À ừ, đương nhiên là anh sẽ thích người giống như chị dâu rồi, dịu dàng săn sóc, kỹ thuật trên giường lại tốt, hầu hạ anh đến nơi đến chốn, anh thích lắm đúng không? Thích tới mức coi khinh luân thường đạo lý, làm ra chuyện táng tận lương tâm!"
"Tôi không để yên đâu, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu! Tôi nói cho các người biết!" Tiêu Thanh Thanh xoay người bỏ đi, vừa đi vừa gọi điện thoại, cô ả nói xong, đúng lúc Hoa Chính Diệu chống gậy đi ra, Tiêu Thanh Thanh lập tức đỏ bừng mắt, quỳ sụp xuống trước mặt Hoa Chính Diệu.
"Ba, con vào Hoa gia bao nhiêu năm, có ngày nào con không coi ba là cha ruột của con không? Bao nhiêu năm, con chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hoa gia, con cố gắng làm tròn bổn phận của một người con dâu, nhưng Hoa Duẫn Hòa thì sao? Ba, hôm nay ba phải đứng ra làm chủ cho con."
Sau khi Hoa Chính Diệu nhận được tin tức, liền vội vã khoác tấm áo rồi nhanh chóng đi ra. Ông ta vốn đã giận đùng đùng, thấy Tiêu Thanh Thanh khóc lóc, thấy Hoa Duẫn Hòa ôm Tề Nguyệt từ rừng cây đi ra, Hoa Chính Diệu càng tức muốn ngất lịm.
"Duẫn Hòa! Mày làm ra chuyện gì đây!" Ông ta nặng nề chống gậy xuống đất, vừa ho vừa quát.
Hoa Duẫn Hòa hơi không nhẫn nhịn được nữa, nói: "Ba, năm đó con nói với ba, con thích Tề Nguyệt, nhưng ba không đồng ý, bắt con phải cưới Tiêu Thanh Thanh, nhưng đã bao nhiêu năm rồi con vẫn không quên được Tề Nguyệt. Ba, con muốn ly hôn sau đó cưới Tề Nguyệt."
"Thằng vô liêm sỉ! Láo... khụ khụ khụ! Ta không đồng ý, Hoa gia không thể mất hết mặt mũi được!" Hoa Chính Diệu tức giận, mặt đỏ lên, nói: "Mày giải thích rõ ràng với Tiêu Thanh Thanh đi, về phần Tề Nguyệt, nó là chị dâu của mày, thì vĩnh viễn là chị dâu của mày."
Tề Nguyệt khẽ đẩy Hoa Duẫn Hòa ra, Hoa Duẫn Hòa cúi đầu nhìn, Tề Nguyệt cười khổ một tiếng, từ chối cái ôm của Hoa Duẫn Hòa, nhẹ giọng nói: "Vốn tôi cũng không hy vọng xa vời, tôi muốn sống tử tế, cậu cũng thế, cứ như vậy đi."
Hoa Duẫn Hòa đau lòng, gã không chịu được khi nhìn bộ dáng yếu đuối như thế của Tề Nguyệt, "Em sẽ che chở cho chị, Hoa Duẫn Hòa em thề đấy."
Tiêu Thanh Thanh đứng phắt lên, cười lạnh: "Sao thế? Bây giờ thì tôi lại trở thành mụ phù thủy già chia đôi rẽ lứa rồi đấy?"
Cô ả chỉ mình, rồi lại chỉ bọn họ, hỏi: "Là tôi ác? Hay là các người trơ trẽn? Mọi người đều thấy cả đấy, Tề Nguyệt, chị cũng đừng có giả bộ yếu đuối nữa, phò phạch mà còn muốn lập đền thờ!"
"Xin lỗi." Tề Nguyệt xấu hổ, cúi đầu nhận lỗi.
"Các người đều bảo Tiêu Thanh Thanh tôi đanh đá ngạo mạn, hôm nay tôi sẽ cho các người nhìn rõ." Dứt lời, một đám người xông từ bên ngoài vào, là người Tiêu gia mà Tiêu Thanh Thanh đã gọi điện thoại lúc nãy.
Người Tiêu gia đứng hết phía sau Tiêu Thanh Thanh, ngay cả Tiêu Trình và Tiêu Đồng cũng có mặt. Vẻ mặt Hoa Chính Diệu khó coi, cái mặt già bị Hoa Duẫn Hòa và Tề Nguyệt bôi tro trát trấu đến nỗi không thể tưởng tượng nổi nữa.
"Ông nội, cả nhà đang làm gì đấy ạ? Mẹ, mẹ làm sao thế?" Hoa Cẩm Tú bị đánh thức, mặc áo ngủ đi ra.
Tiêu Thanh Thanh nhìn chằm chằm Hoa Cẩm Tú, chốc lát sau quay đầu nhìn Hoa Duẫn Hòa, dần dần cô ả trợn to hai mắt, khiếp sợ hỏi: "Hoa Cẩm Tú là con ai?"
"Tiêu Thanh Thanh, đừng có nói bậy bạ." Hoa Chính Diệu vội lớn tiếng nạt.
"Tôi không nói bậy bạ, là do tôi quá ngu thôi. Tôi đã nghi rồi, Hoa Duẫn Hòa có đứa con trai ngoan ngoãn xuất sắc như Hoa Cẩm Niên, nhưng lại luôn miệng bảo thích có con gái hơn, bao nhiêu năm, thời gian chạy đi cưng chiều con người khác còn nhiều hơn thời gian ở với con mình. Hóa ra là như vậy, là do tôi mù!"
Hoa Cẩm Tú mờ mịt nhìn mọi người, cô ta chẳng hiểu gì cả, cũng không biết Tiêu Thanh Thanh đang nói về cái gì, Hoa Cẩm Tú định hỏi Tề Nguyệt, lại thấy Tề Nguyệt cúi đầu, tránh né ánh mắt của cô ta.
Cô ta lại quay sang hỏi Hoa Duẫn Hòa, "Chú hai, đây là sao thế ạ?"
Tiêu Thanh Thanh nghe thế thì cười càng to, cô ả chế nhạo nói: "Mày đừng gọi chú hai, gọi là ba mới đúng. Tôi nói có đúng không, Hoa Duẫn Hòa? Tề Nguyệt? Các người không dám trả lời? Hay là không còn mặt mũi mà trả lời?"
- -----------------
Đây là lần đầu tôi edit nên câu cú hành văn ngôn từ có bị gì các thím lượng thứ nhé, nỗ lực rồi nhưng năng lực có hạn, dù sao cũng có tiền án bị điểm 0 môn Văn haha... Thôi thì từ từ cải thiện...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]