Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Hoài nhận được cuộc gọi của Hạ phu nhân.
"Hạ phu nhân."
"Anh Hoài ~" Giọng nói mềm mại nũng nịu của trẻ con truyền vào ống nghe, Quý Hoài sửng sốt, lập tức nhận ra đây là giọng của Viện Viện.
Vì thế cậu đành cười chào hỏi: "Viện Viện, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, anh Hoài, hôm nay mấy giờ anh đến?"
"Anh..." Quý Hoài tựa vào cửa phòng vệ sinh nhìn chú Mặc đang mặc quần áo, nhớ tới chuyện hôm qua Hạ phu nhân mời cơm, nhưng cuối cùng chú Mặc không đồng ý. Cho nên cậu hơi do dự, hôm nay rốt cuộc có đi hay không?
"Anh mau tới đây, em đang giúp mẹ rửa rau, anh đến đây giúp em đi." Viện Viện nghiêm trang nói.
"Sớm như vậy?" Quý Hoài nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ, cậu còn tưởng mới 7 giờ.
"Anh Hoài, anh đừng ngủ nướng nữa, anh xem em nhỏ hơn mà đã biết dậy sớm rồi, em còn giúp mẹ làm cơm, anh có thấy xấu hổ hông?"
Quý Hoài sờ sờ mũi, bị một cô bé 10 tuổi giáo huấn, cậu thực sự xấu hổ. Nhưng hôm qua cậu với chú Mặc lâu ngày gặp lại, buổi tối làm loạn một lúc lâu, hôm nay dậy muộn cũng dễ hiểu.
"Anh Hoài, anh mau tới đi." Viện Viện phấn khích mong chờ, Quý Hoài chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Quý Hoài cúp điện thoại, chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, súc miệng sạch sẽ rồi đi ra. Cậu vọt tới bên người Giang Tử Mặc, đoạt lấy chiếc áo khoác mà Giang Tử Mặc chuẩn bị mặc vào, cười nói: "Hôm nay chúng ta có đến nhà Hạ phu nhân ăn cơm không?"
"Không đi." Giang Tử Mặc bình thản.
"Nhưng hôm qua Hạ phu nhân đã mời anh rồi mà?"
"Thế thì sao, tôi không đi."
Quý Hoài nghĩ, cậu đã đồng ý với Viện Viện rồi, sao có thể không giữ lời được. Cậu đảo mắt, dán lên người Giang Tử Mặc, ôm lấy thắt lưng hắn.
"Nhưng vừa nãy em đồng ý với Viện Viện mất rồi."
Giang Tử Mặc cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng cong lên, nói: "Tôi không có hứng đi, em muốn đi thì tự đi."
"Nhưng Hạ phu nhân mời anh cơ mà, em chỉ là người nhà thôi."
Tức khắc trên mặt Giang Tử Mặc tràn đầy ý cười, giọng điệu vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, "Tôi có người nhà khi nào, sao tôi lại không biết nhỉ."
"Tối hôm qua đó, anh đừng có chối." Quý Hoài nói ra thì đỏ cả mặt, cậu dụi đầu vào ngực Giang Tử Mặc, không dám nhìn thẳng vào hắn.
"Em nói thế là không đúng, rõ ràng tôi chưa làm gì cả, sao lại nói như thể tôi chiếm hời vậy, rốt cuộc là ai đang được hời." Khóe miệng Giang Tử Mặc lại cong lên, ý cười trong mắt không giấu được.
Quý Hoài buông lỏng tay ra, xấu hổ cố nghiêm mặt hỏi: "Chúng ta đã... như thế rồi, vẫn không tính là người nhà sao? Hơn nữa, là do anh chủ động, em đâu có..."
"Em dám nói em không thoải mái?"
Mặt Quý Hoài nóng lên, khóe mắt cũng đỏ. Cậu cắn môi, nếu nói không thì chú Mặc lại mất hứng, càng không đồng ý đi đến chỗ Hạ phu nhân. Vì thế, cậu thấp giọng, "Em đâu có nói không thoải mái, chỉ là... rất bất ngờ mà thôi."
Rất bất ngờ, khi chú Mặc chôn vào giữa hai chân cậu, cúi đầu ngậm lấy, khoảnh khắc ấy đầu óc cậu như trống rỗng, tất cả âm thanh và màu sắc đều biến mất, cảm xúc tập trung ở giữa hai chân. Cảm giác sung sướng lập tức vọt lên, tràn ra, khiến cậu như ngất lên ngất xuống, giây phút ấy cậu thấy mình thoải mái muốn chết đi cho rồi.
"Nếu muốn tới đó ăn cơm trưa, thì phải cho tôi ăn no trước đã." Giang Tử Mặc cười, ngón tay đè lên môi Quý Hoài, lời nói mập mờ.
Phút chốc, mặt Quý Hoài đỏ bừng lên, cậu không nói nên lời, chỉ có thể há miệng thở dốc.
"Nào, đi sớm thì về sớm." Giang Tử Mặc nín cười, đôi con ngươi thâm sâu khẽ lóe lên.
Quý Hoài vừa mới ngậm vào, Giang Tử Mặc liền "shh" một tiếng, Quý Hoài nhanh chóng lui về, áy náy nói:" Em không giỏi việc này đâu, sẽ cắn anh bị thương mất."
Giang Tử Mặc cảm thấy sớm muộn gì cũng bị Quý Hoài đùa tới chết, một phát lỡ "cắn" của cậu làm hắn tụt hết cả cảm xúc. Hưng phấn qua đi, chính Giang Tử Mặc cũng cảm thấy hơi mất mặt rồi.
Hắn hung tợn nạt: "Nhanh lên, đừng nhiều lời."
"Vậy nếu anh đau phải nói em biết." Quý Hoài cẩn thận tỉ mỉ ngậm vào, đôi mắt phiếm hơi nước nâng lên nhìn hắn.
Giang Tử Mặc chửi thầm trong lòng một tiếng, cảm thấy chính mình đang tự làm tự chịu. Hắn muốn Quý Hoài chủ động nhưng khi nhìn thấy động tác ngây ngô và lời nói ngập thính của Quý Hoài, hắn càng thêm dục hỏa đốt người.
Nếu không phải vì hắn đã luyện được tính nhẫn nại, có lẽ đã sớm ăn sạch con nhà người ta rồi.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không nhìn động tác của Quý Hoài nữa, nhưng như vậy lại càng cảm nhận rõ hơn cảm giác đầu lưỡi ấm nóng đang di chuyển.
"Đệt." Hắn hung hăng chửi một tiếng, không nhịn nổi nữa, kéo Quý Hoài đứng lên quăng cậu lên giường, mạnh mẽ hôn xuống.
Hắn cắn môi Quý Hoài một cách thô bạo, vật dưới thân đụng vào đùi Quý Hoài vài cái, lập tức liền giao nộp vũ khí.
Hắn tức giận cắn một cái lên đầu lưỡi Quý Hoài, mặt toàn màu đen.
Chấm dứt nụ hôn, Quý Hoài che miệng, lưỡi cực kỳ đau, Quý Hoài chỉ có thể trợn mắt oan ức nhìn Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc cầm quần áo lên mặc vào, gắt gỏng nói: "Đứng lên, đi ăn cơm." Nói xong hắn đi ra ngoài.
Quý Hoài trợn mắt nhìn, lúc này mới nhận ra chú Mặc đây là thẹn quá hóa giận. Cậu nghĩ nghĩ, vừa rồi hình như không được lâu lắm, thời gian còn không dài bằng cậu tối hôm qua. Chú Mặc đây là bởi vì ngại thời gian cầm cự quá ngắn nên mới giận?
Suốt dọc đường, Giang Tử Mặc cứ lạnh mặt, tới nhà Hạ phu nhân rồi mà vẫn trưng cái bộ mặt sưng xỉa với Quý Hoài. Hạ phu nhân thấy thế, nghi hoặc nhìn Quý Hoài, Quý Hoài lắc lắc đầu.
Ở nhà nhưng Hạ Phủ Hiên vẫn mặc quân phục chỉnh tề, Giang Tử Mặc nhìn thấy thế, cười lạnh, "Thiếu tướng, cậu nghĩ đây là quân doanh à? Ở nhà sĩ diện cho ai xem?"
Hạ Phủ Hiên cũng lạnh giọng đáp trả một câu: "Đây là nhà tôi, cậu quản được chắc?"
Quý Hoài hơi sững sờ, cậu tưởng hai người này là bạn bè, cho dù không phải bạn thì cũng không phải là loại quan hệ gặp mặt liền xỉa xói nhau như thế. Thấy hai người này mỗi người chia nhau ngồi ở một đầu sofa, cậu ngơ luôn rồi.
Hạ phu nhân pha hai chén trà, một ly đưa cho Giang Tử Mặc, một ly đưa cho Quý Hoài, "Ngồi xuống ăn đồ ăn vặt trước nhé, cô giúp việc đang nấu cơm."
"Cảm ơn phu nhân." Quý Hoài thấy Giang Tử Mặc vẫn nghiêm mặt, đành tự mình lên tiếng.
"Đừng bất ngờ, hai người bọn họ vẫn cứ luôn như thế ấy mà." Hạ phu nhân đẩy hoa quả trên bàn tới trước mặt Quý Hoài, "Các cháu vừa mới thi cuối kỳ nhỉ? Được bao nhiêu điểm, có thể nói không?"
"Sao lại không thể nói ạ, điểm cũng bình thường." Quý Hoài hôm nay mặc một cái áo len dài rộng, hai tay ôm ly trà lại càng trông có vẻ nhỏ bé. Hạ phu nhân xem cậu như một đứa trẻ, chốc lại lấy hoa quả cho cậu ăn, chốc lại hỏi thành tích học tập. Cả đời trước Hoa gia cũng chưa bao giờ đối xử với cậu như một đứa trẻ, bây giờ được Hạ phu nhân đối đãi như thế, cậu hơi sửng sốt.
Quý Hoài còn chưa nói xong, Giang Tử Mặc đã lên tiếng, "Thành tích của Quý Hoài thường thôi, bình thường cũng chỉ đạt hạng nhất khối."
Quý Hoài: "..."
Hạ phu nhân: "..."
Hạ Phủ Hiên: "..."
Quý Hoài vô cùng xấu hổ lại không tiện phản bác, liền cúi đầu không nói chuyện.
Hạ Phủ Hiên hừ lạnh: "Cậu khoe cái gì mà khoe, có phải cậu thi đâu."
Giang Tử Mặc nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Phủ Hiên, nói: "Người của tôi thi thì không tính là tôi thi chắc?"
"Nhìn thế nào thì Quý Hoài vẫn là vị thành niên, Giang Tử Mặc, bây giờ tôi có thể bắt cậu luôn đấy." Hạ Phủ Hiên bình tĩnh.
"Được thôi, trước khi bắt tôi thì cậu phải tự bắt chính cậu ấy, mới tý tuổi đầu đã tơ tưởng cô giáo."
"Giang Tử Mặc!" Hạ Phủ Hiên đứng phắt dậy, mặt đen như đáy nồi.
Giang Tử Mặc không sợ hắn, lạnh lùng cười một tiếng.
"Được rồi hai người này, lần nào cũng thế mới chịu được à?" Hạ phu nhân nhíu mày, bất đắc dĩ nói.
Hạ Phủ Hiên thấy Hạ phu nhân không vui, liền ngồi xuống. Giang Tử Mặc thấy thế cười nhạo: "Đồ sợ vợ."
"Tử Mặc, cậu cũng bớt đi." Hạ phu nhân thở dài, nói, "Lần nào gặp nhau cũng cãi nhau, nơi này còn có hai đứa trẻ con đấy, lớn như vậy rồi mà còn không biết làm gương, ồn ào mãi không dừng."
Hai đứa trẻ con - Quý Hoài và Viện Viện ngồi đối diện nhìn nhau, không lên tiếng.
Hạ phu nhân vào bếp xem đồ ăn, Quý Hoài bị Viện Viện kéo đi xem đồ chơi của bé. Tới lúc ăn cơm, hai người Giang Tử Mặc và Hạ Phủ Hiên vẫn còn ngồi im trông bầu không khí như đông lạnh.
Quý Hoài đứng đối diện nói: "Phu nhân bảo cơm nấu xong rồi, hai chú đi vào ăn cơm."
Hạ Phủ Hiên lạnh lùng đứng lên đi vào phòng ăn. Quý Hoài nhìn Giang Tử Mặc, hắn vẫn ngồi trên sofa lười nhúc nhích. Quý Hoài ngồi xuống cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: "Chú với Hạ tiên sinh có thù gì à?"
"Thù hằn cái gì, chỉ là lúc nhỏ nhìn thấy cậu ta liền khó chịu, đánh nhau vài trận." Giang Tử Mặc không hề muốn nhắc tới Hạ Phủ Hiên, nếu không phải vì Quý Hoài muốn tới, hôm nay hắn sẽ không đến nơi này. Hắn càng nghĩ càng bực, ôm Quý Hoài đè xuống sofa mà hôn.
Quý Hoài ngoan ngoãn để hắn hôn một lát, không nhịn được, tò mò hỏi: "Vậy ai thắng?"
Giang Tử Mặc nhướn mi, nói: "Em thấy sao? Đương nhiên là tôi rồi."
Quý Hoài bị vẻ mặt của Giang Tử Mặc chọc cười, Giang Tử Mặc thấy cậu cười thì mất hứng, hung hăng hôn hai miếng nữa.
Chờ tới khi đùa giỡn đủ rồi, lúc hai người ngẩng lên thì thấy Hạ Phủ Hiên đang đứng ở cửa phòng khách nhìn. Quý Hoài có chút ngượng, Giang Tử Mặc lại thản nhiên nhìn Hạ Phủ Hiên.
Hạ Phủ Hiên đi tới sofa lấy di động cho vào túi quần, vừa đi vừa nói: "Giang Tử Mặc, lừa trẻ con có vui không? Nếu cậu không nhớ rõ đã thua tôi thảm hại thế nào, tôi có thể khiến cậu nhớ lại lần nữa."
Giang Tử Mặc nhíu mày, cười: "Ở trong này? Được thôi."
"Còn nói cái gì đấy? Gọi nửa ngày cũng không vào ăn cơm!"
Hạ phu nhân vừa tới, Hạ Phủ Hiên nhanh chóng thu lại sắc mặt, xoay người đi vào phòng ăn. Hạ phu nhân thấy Quý Hoài đỏ mặt, môi cũng đỏ, liền cười nói: "Sao lại làm càn thế, mau vào ăn cơm đi."
Hạ phu nhân đi đến bên Hạ Phủ Hiên, nói hắn mấy câu: "Hiếm khi Tử Mặc mới tới đây một lần, anh nhường cậu ấy một tý không được à? Tử Mặc dù sao cũng nhỏ hơn anh vài tuổi, anh cũng hơn 30 rồi, sao cứ như trẻ con thế?"
"Tôi biết rồi, lần sau không nói chuyện với cậu ta nữa." Hạ Phủ Hiên lạnh mặt.
Hạ phu nhân trêu chọc: "Không muốn nói chuyện với cậu ta, vậy lần này Giang Tử Mặc vào nhà giam, anh còn chả sốt sắng muốn đi giúp đỡ đấy thôi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]