Edit: Dép
Ngày hôm sau Quý Hoài rời giường rất sớm, chuẩn bị xong tất cả mới có hơn 6 giờ. Giang Tử Mặc không có lò sưởi ấm trong ngực, lúc bị khua dậy cứ càu nhàu mãi.
Hắn im lặng không nói năng gì, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, ăn sáng.
Quý Hoài cẩn thận ngồi bên cạnh, tri kỷ đưa hắn ly sữa, chìa tay ra cười làm lành: "Chú Mặc, uống sữa."
Giang Tử Mặc liếc nhìn cậu một cái rồi đón lấy ly.
Chốc lát sau, Quý Hoài nhìn Giang Tử Mặc buông ly sữa xuống, cậu mới ghé vào gần hắn: "Ăn xong chưa? Chúng ta xuất phát thôi."
Vẻ mặt Giang Tử Mặc vẫn rất bình thản, chưa nói là đi hay không đi, cứ ngồi đó bất động.
"Chú Mặc, cháu sắp muộn học rồi." Quý Hoài đã đeo cặp sách lên chờ sẵn, nhưng chú Mặc lại cố tình không chịu đi.
Quý Hoài cắn môi, khó xử đứng một bên, cậu biết chú Mặc đang cố ý kéo dài thời gian, chỉ trách cậu buổi sáng dậy sớm. Nhưng cậu phải đi học mà, cậu không thể mỗi ngày ngủ nhiều thêm một lúc với chú Mặc để rồi ngày nào cũng đi muộn được.
"Chú đưa cháu tới trường được không? Mai cháu sẽ ngủ cùng chú thêm một lúc." Quý Hoài kéo tay áo Giang Tử Mặc, nhỏ giọng cầu xin.
Giang Tử Mặc vẫn không vui, khóe miệng mím thành một đường thẳng. Quý Hoài biết cậu chỉ cần nói mấy câu nữa thôi là chú Mặc hết giận ngay. Cậu dứt khoát ôm cổ Giang Tử Mặc, cả thân thể như là ngồi hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-muon-dui-om-mot-chut/3059403/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.