Tô Lưu Y cùng Giang Thượng Phàm rốt cục thì hữu tình nhân chung thành quyến chúc. Tuy rằng Giang Thượng Phàm rất muốn định ra danh phận của hai người, muốn tổ chức long trọng và quang minh chính đại lễ thành thân với Tô Lưu Y một lần nữa. Nhưng Tô Lưu Y bị ám ảnh quá sâu, nói thế nào cũng không chịu đồng ý, huống chi đám người Thái tử cũng đều khuyên hắn dù sao cũng là thú một người nam nhân, lại đường đường là Vương gia, truyền ra ngoài sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, bảo hắn bình tĩnh một chút chớ nóng vội. 
Bởi vậy đành phải trì hoãn hôn sự. Thu đi đông đến, thời tiết càng ngày càng lạnh, nháy mắt đã đến trung tuần tháng mười một, tất cả quý phủ bắt đầu chuẩn bị lễ mừng tất niên. 
Lão tiên sinh lại dâng lên nỗi nhớ cố hương, mỗi ngày đều nhắc đến vùng sơn núi Giang Nam cùng với tập tục đón lễ tất niên ở nơi ấy, rồi lại nhắc đến những lão bằng hữu trước kia, đôi khi lại nhìn lên trời mà ngẩn người, thì thào tự nói một vài câu linh tinh, “Không biết trước khi lâm chung có thể quay về một lần nữa hay không.” 
Tô Lưu Y và Giang Thượng Phàm nhìn thấy hắn như vậy thì trong lòng đều cảm thấy không vui, hai người liền đi tìm Giản Nhan Uyên để thương lượng, trùng hợp đối phương cũng muốn quay về cố hương tế tổ. 
Chủ ý của Giang Thượng Phàm là muốn Giản Nhan Uyên dẫn lão tiên sinh trở về. Nhưng mà Tô Lưu Y lại cẩn thận phát hiện Giản Nhan Uyên muốn nói lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mon-xuan-sac-he-liet-khiep-vo-tinh/1311042/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.