Chẳng lẽ Cố Tuyết Nghi không nhìn ra đối phương là loại mặt hàng gì sao? Chẳng lẽ cô không biết đối phương hẹn cô, chỉ là vì muốn biết được tình huống của Yến gia từ trong miệng cô?
Lục phủ ngũ tạng của Yến Văn Gia đều nóng lên, giọng điệu âm trầm: "… Anh trai tôi mất tích bên ngoài, cô còn có thể làm như không có việc gì mà đi trung tâm thương mại mua sắm?"
Cố Tuyết Nghi nói đạo lý với cậu ta: "Anh trai cậu mất tích bên ngoài, cậu cũng làm như không có việc gì mà đi chơi thể thao mạo hiểm."
Yến Văn Gia nghẹn lại.
Yến Văn Gia: "Anh ấy không về được, tôi cùng nhảy xuống biển chết đi, như vậy không tốt sao?"
"Muốn chết thì đừng trải lưới."
“......”
"Vậy lần sau cậu phải nói cho tôi biết, như vậy lúc đem cậu è xuống nước, tôi cũng sẽ kiên định không buông tay." Cố Tuyết Nghi vân đạm phong khinh nói.
Yến Văn Gia: "..... Ngược lại... Không cần phải hy sinh bản thân.”
"Vậy tôi đi rồi."
"A."
"Sẽ có phóng viên bát quái chụp ảnh tôi sao?"
"Đương nhiên..." Yến Văn Gia cười nhạo một tiếng, dừng lại. Chờ cậu ta lại ngẩng đầu nhìn qua, Cố Tuyết Nghi đã đẩy cửa ra ngoài.
Yến gia không có ngu xuẩn.
Yến Văn Gia lập tức hiểu ý của cô.
Cho dù là bữa tiệc hay là đi trung tâm thương mại mua sắm, cũng đều chỉ là một loại thủ đoạn, một loại thủ đoạn làm cho người ngoài hiểu được Yến gia vẫn hoạt động như thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-xuyen-khong-toi-lam-phu-nhan-hao-mon/3460014/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.