Hai chữ "chính phủ" đối với người khác mà nói, có lẽ rất đáng sợ, rất có cảm giác áp bách.
Nhưng đối với Cố Tuyết Nghi mà nói, cũng không có cảm giác gì.
Kiếp trước cô đã từng giao tiếp với quá nhiều vương công quý tộc.
Trong đầu Cố Tuyết Nghi dần dần thành hình một ý niệm trong đầu … Không ngại thử một lần
Từ xưa đến nay, cũng không phải tất cả mọi chuyện chỉ có đàn ông mới có thể làm.
"Yến phu nhân còn muốn hỏi gì nữa không?" Đột nhiên Giản Xương Minh lên tiếng.
Lúc này Cố Tuyết Nghi mới dừng lại suy nghĩ, ngước mắt nhìn về phía Giản Xương Minh, cô lắc đầu.
"Tin tức về Yến tổng, Yến phu nhân không có gì muốn hỏi sao?"
Vẫn là lắc đầu.
Trần Vu Cẩn nếm ra được một chút hương vị vô tình.
Lần này Giản Xương Minh cũng nhịn không được mà hoài nghi bản thân.
Lúc trước vì gả cho Yến Triều mà Cố Tuyết Nghi đòi sống đòi chết, so với fan não tàn của minh tinh còn não tàn hơn gấp ba ngàn lần. Sao đột nhiên bây giờ lại lạnh nhạt như vậy?
Cho dù rõ ràng lúc trước là một giao dịch tình yêu, nhưng đáy lòng Giản Xương Minh vẫn có chút áy náy vi diệu.
Yến triều không rõ sống chết, nhưng ngay cả người vợ vốn nên thân cận với anh, cũng không chút quan tâm đến sống chết của anh ... Ngẫm lại, quả thật là có chút bi thương.
"Vậy tôi sai người đưa phu nhân về nhà." Trần Vu Cẩn đứng lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-xuyen-khong-toi-lam-phu-nhan-hao-mon/3460012/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.