Giống như hoàn toàn không phải là một người xách thắt lưng mấy ngày trước. ......
Nhưng cùng với người đưa đồ ăn cho cậu ta, lại là cùng một người.
Yến Văn Bách liếʍ liếʍ môi, đè nén bản năng nhịn không được muốn nhìn thêm hai lần nữa.
Cậu ta nôn nóng quay đầu, nhưng mà rất nhanh đã nhận ra không khí trong biệt thự không giống như bình thường: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Tuyết Nghi không trả lời câu hỏi này của cậu ta mà hỏi ngược lại: "Ăn hết chưa?"
Yến Văn Bách: "..."
Ngón tay của Yến Văn Bách càng siết chặt hơn: "Không có."
Cố Tuyết Nghi: "Ồ … Vậy lần sau để cho đầu bếp làm ít hơn.”
Cuộc đối thoại giữa hai người có vẻ bình tĩnh như nói chuyện thường ngày, giống như thật sự chỉ là vấn đề quan tâm đến nhau không thể bình thường hơn giữa các thành viên trong gia đình.
Thoáng cái vẻ nghịch đảo trên người Yến Văn Bách đã bị xoa dịu.
Ngay cả nỗi lo lắng vô hình kia cũng được giảm bớt.
Yến Văn Bách theo bản năng cầm hộp giữ nhiệt đi lên lầu, chờ bước lên bậc thang được vài bước, cậu ta mới căng mặt, ngón tay siết chặt, nói: "…Đầu sư tử lạnh.”
"Cảm ơn." Một tiếng nhẹ đến nỗi không thể nghe thấy.
Cố Tuyết Nghi cũng không cảm thấy động tác như vậy có cái gì đặc biệt.
Nếu như Yến Văn Gia cũng đang đi học, cô cũng sẽ giao đồ ăn.
Cho dù là Cố gia hay Thịnh gia thì cũng đều có quy củ.
Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-xuyen-khong-toi-lam-phu-nhan-hao-mon/3460004/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.