"Giang Tĩnh kia ngoài miệng đánh rắm, lại dám bàn tán chuyện của anh tôi, cho nên tôi cùng cậu ta đánh nhau. Cậu ta què rồi sao? Hay là đang nằm trong ICU nên Giang tiên sinh mới vội vàng tìm tới cửa trút giận cho cậu ta như vậy?" Yến Văn Bách cũng không chút khách khí châm chọc, kéo đầy cừu hận.
"Yến tứ thiếu!" Giang nhị ở đầu kia quát lớn một tiếng.
Cố Tuyết Nghi từ trên lầu đi xuống, vừa vặn nghe xong toàn bộ đoạn đối thoại.
Yến Văn Bách vẫn còn quá non, hoàn toàn không có bản lĩnh xử lý phiền toái một mình.
Cô không chút nghĩ ngợi vươn tay ra: "Đưa ống nghe cho tôi."
Đột nhiên nghe thấy giọng nữ sau lưng, vẻ mặt Yến Văn Bách cứng đờ, xoay người, ống nghe trong tay càng thêm siết chặt.
Đưa cho Cố Tuyết Nghi thì có ích lợi gì?
Cô có thể xuống tay đánh Giang Tĩnh ...... Nhưng Giang nhị lại khác. Cô ... Nói không chừng cô sẽ sợ. Phải, cô sẽ sợ. Cô vừa sợ thì sẽ lộ ra vẻ sợ hãi, sẽ mất mặt Yến gia.
Cậu ta chỉ là không muốn cô làm mất mặt Yến gia!
"Yến tứ thiếu." Đầu kia lại truyền ra giọng nói của Giang Nhị một lần nữa.
Yến Văn Bách đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Thiếu niên đang đứng giống như trở thành một tòa điêu khắc cứng rắn.
Cố Tuyết Nghi thấy cậu ta bất động, cũng không phí nhiều lời, trực tiếp đưa tay đoạt lấy ống nghe.
Yến Văn Bách bất ngờ không kịp đề phòng, thế nhưng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-xuyen-khong-toi-lam-phu-nhan-hao-mon/3459987/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.