Chương trước
Chương sau
Rời khỏi Lâm Thủy uyển, đến đại sảnh, Nhị phu nhân Ôn thị cùng Lâu Thương Trạch tự mình đưa nữ nhi lên kiệu hoa. Đến khi rời đi, hốc mắt Ôn thị đã ửng đỏ, ngay cả Lâu Triệt còn nhỏ tuổi như thế cũng quơ quơ bàn tay nhỏ bé hô lên: "Tỷ tỷ. . . . . "

Tô Vãn ngồi bên trong kiệu vẫn chẳng có cảm xúc gì, nhưng cũng bị không khi chia ly làm dao động. Đặc biệt nhìn khuôn mặt không nỡ xa nàng của Nhị phu nhân Ôn thị, hốc mắt nàng cũng phiếm hồng. Tay siết chặt khăn lụa, kiệu hoa lắc lư dữ dội, tiếng nhạc cổ vui mừng thổi bên tai.

Đi qua đường lớn của Nam thành – kinh thành phồn hoa này. Dân chúng đứng đầy bên đường xem tứ tiểu thư phế vật của Lâu đại tướng quân thật sự được gả cho đệ nhất Vương gia đương triều —— Việt Băng Ly.

Kiệu hoa đi đến quan đạo.

Xung quanh cũng yên tĩnh rất nhiều. Tô Vãn vén khăn voan lên, ngáp một cái dựa vào kiệu hoa, định chợp mắt nghỉ một lát. Nhưng ngay lúc nàng đang thích ý thì kiệu hoa đột nhiên lắc dữ dội, bên ngoài càng hỗn độn hơn.

Tương Tư vén rèm kiệu lên, "Tứ tiểu thư! Có sơn tặc tấn công. Đừng sợ, có Tương Tư bảo hộ người!"

Tô Vãn nga thật dài một tiếng, hóa ra là "Sơn tặc" trong truyền thuyết nha. Nàng còn tưởng từ nay về sau nàng là người của Vương phủ thì không ai còn tính kế nàng. Hóa ra là vẫn cố nha. Ân, coi như là khiêu chiến đi. Có mỹ nữ Tương Tư nhà nàng ở đây thì cũng không sợ nữa. Tiếp tục xem biểu diễn thôi!

Có tận hơn mười hắc y nhân bịt mặt, mỗi chiêu đều cực kỳ mau lẹ, ngoan độc.

A Bích cùng Thủy Nguyệt tay không tấc sắc căn bản không có cách nào đánh trả mà A Bích chỉ biết một chút khinh công căn bản thôi. Hai người tránh tả tránh hữu thoát khỏi công kích. Nhưng mà còn có người khênh kiệu, còn có cả người đẩy hành lý đều không thể chịu nổi sự tấn công của sơn tặc.

Tương Tư phóng ám khí ra, nhưng mà ngay lúc sắp phân rõ thắng bại thì lại thấy một nhóm hắc y nhân đến. Hơn nữa lại đằng đằng sát khí dường như còn lợi hại hơn nhóm trước.

Tương Tư cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng, lập tức dùng mắt ra hiệu với A Bích, nàng ấy hiểu được, vén rèm kiệu lên, vươn tay: "Tứ tiểu thư! A Bích mang người rời khỏi đây! Hiện tại có tình thế không tốt!"

Tô Vãn nhìn A Bích, chần chờ rồi vươn tay ra, rời khỏi kiệu hoa. Nhìn thấy một mình Tương Tư chống chọi ở giữa. Cũng không suy nghĩ nhiều nữa, rút trường kiếm phi thân vào trong.

Khi đó, chỉ nhớ rõ...

Giá y đỏ chót tung bay, nàng giống như con phượng hoàng bay múa, tóc đen tán loạn, hồng bào phiêu phiêu, thân hình nhanh nhenk khiến người ta không dàm khinh thường, quả thật khiến người ta cực kỳ kinh ngạc. Hơn nữa, chiêu thức mau lẹ, ngoan tuyệt, quyết đoán. Căn bản là không để cho người ta một con đường sống nào!

Một nhóm sát thủ đến trước đã hi sinh toàn bộ. Nhưng nhóm đến sau dường như còn lời hại vài phần. Hơn nữa, tình trạng Tương Tư không tốt cho lắm, sắc mặt nàng ấy tái nhợt.

Tô Vãn dường như ý thức được điều gì đó. Tương Tư có võ nghệ cao cường là chuyện mọi người đều biết. Hơn nữa, nàng ấy ở Vương phủ cũng thể hiện quá nhiều rồi, người kia sao lại không biết đều này chứ? Tất nhiên là phải tìm sát thủ thượng đẳng, muốn dồn nàng vào chỗ chết thì phải ra tay với Tương Tư trước tiên.

Phốc !

Tương Tư phun một ngụm máu đỏ tươi, nhưng nàng ấy vẫn mặc kệ thương tích trên người, điên cuồng lao vào để bảo hộ Tô Vãn an toàn. "Tiểu thư, mau trốn đi! Cứ để Tương Tư xử lý chỗ này là được rồi!"

Xích. . . . .

Miếng vải trắng muốt gắt gao giữ chặt cổ tay Tô Vãn, nàng ấy nhướn mày, rống lên với A Bích: "Bảo vệ tiểu thư an toàn!"

Tô Vãn đau đớn, khuôn mặt đầy máu tươi, màu máu hòa lẫn với giá y nổi bật trên quan đạo. Thù hôm nay, Tô Vãn nàng nhớ kỹ! Vận nội lực, tê. . . . .

Miếng vải biến thành mảnh nhỏ, nhìn Tương Tư gằn từng chữ: "Tứ tiểu thư ta sẽ xử lý ở đây. Các ngươi mau đi! Đây là mệnh lệnh! Không được cãi!"

Đôi mắt sắc bén khiến cả ba người Thủy Nguyệt, A Bích, Tương Tư kinh sợ.

Không thể bỏ qua sát khí trên người nàng, thanh âm phẫn nộ từ cổ họng nàng giống như thần linh tức giận. Trời đất cũng vì thế mà biến sắc, ánh mắt kia chỉ liếc một cái cũng có thể khiến người ta co rúm lại.

Tô Vãn cực kỳ hăng hái.

Lá cây hai bên đường dính đầy máu tươi.

Lúc định ra chiêu tấn công cuối cùng đột nhiên cảm thấy bụng đau đớn, không thể vận nổi lực. Shit! Chết tiệt! Không phải nàng mắc mưu người kia đó chứ?

Xem ra, nàng mà không chết thì bọn họ không an tâm rồi!

Tay cầm trường kiếm lui về sau mấy bước, nhìn ba sát thủ đằng đằng sát khí, mày nhíu chặt lại. Nàng tuyệt đối không thể lùi bước, không thể. . . . .

Tay phóng ngân châm nhưng vì nàng không đủ nội, bao nhiêu ngân châm đều lãng phí cả.

"Ha ha. . . . . Lâu Vãn, ngươi sắp chết rồi! Đây gọi là không biết tự lượng sức mình!" Bảo đao sắc bén vung lên, chém về phía nàng.

Thủy Nguyệt, Tương Tư, A Bích đã bị hôn mê từ sớm rồi.

Ý thức nàng dần dần mơ hồ, liếc mắt nhìn cách quan đạo ba thước là một vách nui đen. Nàng phải liều chết đánh cuộc! Thù này nàng nhất định phải báo! Nhất định phải . . . . .

Trường kiếm vung đến. . . . .

Xích!

Phát ra thanh âm tiếng kiếm va chạm vào nhau chói tai. Bùn đất văng lên, nàng thả mình xuống vách núi tối đen!

Ba nam nhân định đuổi theo thì phát hiện nàng đã nhảy xuống vách núi. Khóe miệng nở nụ cười thắng lợi. Tuy rằng hi sinh không ít huynh đệ nhưng có thể hoàn thành nhiệm vụ của chủ thượng thì bọn họ vẫn có thể sống sót.

... Phân cách tuyến...

Vương phủ ngập tràn vui sướng, thần sắc Tả Diễm có chút khó coi, bẩm báo: "Kiệu hoa của Vương phi trên đường đi thì bị cường đạo tập kích. Ba nha hoàn hồi môn hôn mê còn không rõ tung tích Vương phi ở đâu!"

Sắc mặt Việt Băng Ly đại biến, hỉ bào tung bay, ngón tay thon dài của hắn cởi trường bào, lạnh giọng nói: "Mau lục soát mọi ngóc ngách trong kinh thành, tìm mọi cách phải tìm được Vương phi của Bổn vương! Thiên hạ này Vương phi của Bổn vương chỉ có nàng! Ngay cả chết rồi Bổn vương cũng muốn nàng làm Vương phi của Bổn vương!"

Trong lời nói của hắn không nghi ngờ chính là khiêu khích người khác, cũng là tuyên thệ với mọi người trong thiên hạ. Việt Băng Ly hắn chỉ thú Lâu Vãn mà thôi!

Ngày đó, khắp Vương phủ cả quân của Lâu gia đều được điều động đi tìm xung quanh chỗ Tô Vãn rơi xuống. Có người sầu, tất nhiên cũng có người vui mừng.

Đêm đã khuya, mặc dù sắp vào hạ nhưng vẫn hơi lạnh.

Tô Vãn thống khổ giật giật ngón tay, chậm rãi mở hai mắt. Đập vào mắt nàng là một con hồ ly trắng như tuyết, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào nàng.

Nàng đau đớn ngồi dậy, đánh giá chỗ nàng đang ở. Hóa ra, nàng tính không sai, nhưng mà sao nàng ngã xuống dưới thì phải vướng vào nhành cây chứ sao lại ở trong sơn động thế này?

Nhìn con Bạch Hồ trước mặt, có chút nghi hoặc, nó lại cao ngoại ngồi xuống, xoay mặt, bộ dạng cực kỳ khinh thường.

"Là mày cứu tao sao?" Tô Vãn định hỏi.

Bạch Hồ vẫn không thèm để ý đến nàng, Tô Vãn cực kỳ buồn bực. Một con Hồ Ly sao có thể cứu nàng cơ chứ? Vươn tay định ôm nó, nó đột nhiên dựng lông nhìn nàng chằm chằm: "Nữ nhân lạnh lùng kia! Một câu cảm ơn cũng không có sao?"

Hai mắt Tô Vãn trừng lớn, tiểu hồ ly này có thể nói sao?

"Thu hồi biểu tình ghê tởm và háo sắc của người đi! Ta không phải là hồ ly. Ta là thần thú cao quý! Chỉ là linh hồn này mượn thể xác con hồ ly này thôi!" Bạch Hồ khinh bỉ liếc mắt nhìn Tô Vãn một cái, ưu nhã duỗi tay, giải thích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.