Chương trước
Chương sau
Edit: Bất Niệm

Beta: Diễm

Việt Băng Ly nhìn Tô Vãn, bình tĩnh nhìn chăm chú, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: "Nàng tha thứ cho nàng ta sao?”

"Ta không chắc..."

"Vãn Vãn, nànng thật sự thay đổi rồi..."

"Chuyện bắt đầu từ Nhị nương và Cẩm Tố cô nương... Toàn bộ đều do ta mà ra, là ta gián tiếp thương tổn Cẩm Tố." Tô Vãn giọng nói có chút áy náy. Nàng từ thế kỷ 21 tới, không thể thông cảm việc thất trinh tại xã hội phong kiến, tự đặt mình vào vị trí là cái đích cho người đời chỉ trích, nhưng chứng kiến nàng ta là một nữ tử chấp nhất như thế, dù buông tha tình yêu, cũng không muốn đi đối mặt với người đời.

Nàng cũng hiểu rõ, xưa nay đối với Cẩm Tố, nàng cũng gây ra ít nhiều tổn thương.

Việt Băng Ly nghe Tô Vãn nói như vậy, đau lòng cầm bàn tay mềm của nàng, phải gánh vác nhiều thứ như vậy, muốn đối mặt với con sói đói Việt Huyền Tẫn kia, chắc chắn là gian nan lắm!

"Cẩm Tố đã được hạnh phúc, chuyện này không cần để ở trong lòng, mà nàng còn đang mang thai, xúc động quá không tốt đâu. Về sau sinh hạ đứa nhỏ sẽ bị bệnh đấy. Ngoan... Đừng nghĩ nữa." Việt Băng Ly ôm lấy thân thể của nàng, vỗ nhẹ vai, thương tiếc an ủi.

Tô Vãn nghe, lông mi run rẩy một cái, trong lòng một mảnh ấm áp, có một loại hạnh phúc kỳ diệu. Giống như rơi vào trong hũ mật của trẻ nhỏ, tham lam hưởng thụ giờ khác ngọt ngào này.

"Phu quân, chàng nói với Vãn Vãn như vậy, chàng tỏ thái độ với mẫu hậu à?" Tô Vãn ngẩng đầu, giống một đứa bé chờ được thưởng kẹo, trong mắt tràn ngập chờ mong.

Việt Băng Ly ừ một tiếng, suy nghĩ trongkhoảng khắc mới nói: "Vãn Vãn, chuyện cũng không phải đơn giản giống như tưởng tượng của chúng ta. Việc khúc mắc này đã từ lâu lắm rồi, cả đời bị vứt bỏ, nói tha thứ là có thể tha thứ ngay được sao?"

"Ta hiểu... Ta biết, sớm muộn gì có một ngày, phụ thân đại nhân nghĩ thông suốt, bởi vì Vãn Vãn có cảm giác ông ta sẽ nhanh thôi." Tô Vãn tự tin nhếch miệng, nàng biết thái hậu muốn làm cái gì rồi!

Nàng không đồng tình, chỉ là hơi hơi xúc động, nhưng như vậy mới tốt. Không những được trợ giúp con trai của mình, còn có thể chuộc tội, trong trận đấu tranh quyền lực tại đây, nhất định phải chơi kiểu được ăn cả ngã về không, mới có thể có nắm chắc chiến thắng.

Việt Băng Ly cười nhạt một tiếng, không nói nữa, bồng Tô Vãn vào buồng, "Nương tử, trời đã tối, nghỉ ngơi đi! Suốt đêm tiến cung, mệt như vậy, sao còn thức đêm như thế, nếu không ngoan, phu quân sẽ trừng phạt của nàng đó."

Tô Vãn lông mi khẽ run, ôm lấy cổ Việt Băng Ly, "Ta còn nhiều tinh lực lắm, không biết là ai trừng phạt ai đâu."

"Muốn thử không?"

"Tới luôn bác tài!"

Tô Vãn hoàn toàn phải nữ nhân thẹn thùng, tay thành thạo cởi bỏ trường bào của Việt Băng Ly, ngón tay xẹt qua khuôn ngực hoàn mỹ, nhẹ nhàng dán lên, cảm thụ được tiếng tim đập của hắn. Mọi người nói, lòng người khó dò. Làm sao có thể đoán được người khác suy nghĩ cái gì, bởi vì trái tim ở sâu tít bên trong, nhìn không tới. Hành động và ngôn ngữ thì thật bình thường, không cần để ý những chi tiết nhỏ, cái cần phải biết chính là, trái tim kia vì ai mà lỡ nhịp.

"Phu quân, tại sao lúc trước chàng lại muốn thú một phế vật như ta, chẳng lẽ chàng biết trước ta sẽ trở thành thiên tài?" Tô Vãn kiễng chân cười hỏi.

Việt Băng Ly nhẹ nhàng dương lên khóe miệng, điểm nhẹ lên mi tâm Tô Vãn, "Đây là bí mật của phu quân đại nhân, thiên cơ bất khả lộ. Nương tử này, nàng không động, có phải là muốn vi phu động không? Trong một số thời điểm, nữ nhân rất thích nam nhân nắm vai trò chủ đạo, phải không?"

Tô Vãn khinh thường nghiêng đầu sang chỗ khác, tay phấn đấm lên ngực hắn, "Không thèm nói nữa, không động thì thôi, tự mình tắm rửa đi!"

Việt Băng Ly không lên tiếng, lập tức bá đạo nhào lên, nhanh nhẹn đem xiêm y Tô Vãn lột sạch, ngón tay như một dạng ma lực, Tô Vãn muốn cự tuyệt, nhưng nàng lại phát hiện phu quân của nàng kỹ xảo quá tốt!

Nàng thế mà lại có chút cấp bách, hy vọng...

Thân thể như một cái hố muốn nổ tung, vội vàng muốn được lắp đầy.

Việt Băng Ly ở bên tai nàng thổi nhe, thổ lộ nhiệt khí, thấp cười ra tiếng: "Nương tử càng ngày càng mẫn cảm, càng ngày càng làm cho vi phu yêu thích."

Tô Vãn cảm thấy thẹn, nhắm hai mắt, xoay người đẩy ngã Việt Băng Ly, chậm rãi nhìn chăm chú ngũ quan của hắn, cười thấp ra tiếng: "Vậy thì hôm nay tới lượt nương tử sủng phu quân, được không?"

"Cái này thì..."

"Suy nghĩ làm gì a? Lão nương tự mình hầu hạ mà ngươi lại do dự sao! Do dự cái beep, lăn đi... Xuống giường tắm rửa! Ta muốn đi ngủ, mệt quá rồi ! Tái không ngủ, bảo bối của chúng ta sẽ đạp đấy."

Việt Băng Ly tội nghiệp chép miệng, ôm trường bào của mình, "Nương tử, không cho ta một cơ hội sống sót sao?"

"Không có... Ta thật sự rất mệt, nghỉ ngơi đi..."

"Hảo. Chú ý nghỉ ngơi, ta tắm xong rồi vào với nàng..."

"Cút..."

Nhìn đến Việt Băng Ly đi thật, trong lòng không hiểu tại sao lại thấy mất mát. ĐM! Vậy mới nói loài người quả là loài động vật không biết tự trọng, quả nhiên, cho dù nàng là sát thủ thì cũng không có ngoại lệ.

... Phân cách tuyến...

Sáng sớm.

Tất cả quan lại vào triều.

Việt Băng Ly mặc trường bào màu tím quỳ xuống bẩm bảo, "Muôn tâu thánh thượng, thần đệ có việc muốn tấu!"

Lúc Việt Huyền Tẫn muốn mở miệng, Phượng Dục đột nhiên tiến lên nói: "Hoàng thượng, huyết thống của vương gia thật giả còn chưa xác định, sợ là không tiện nhúng tay vào chuyện triều đình. Lẽ ra nên hồi vương phủ, chờ Tông Nhân phủ điều tra rõ, lúc đó sẽ an bài lại sau!"

Lễ Bộ Thượng Thư lập tức phản bác Phượng dục, "Hoàng thượng, tuy vương gia có liên quan trong việc này, nhưng tốt xấu gì hiện tại cũng không có chứng cớ chứng minh ngài ấy không phải là hoàng tử của tiên hoàng, vì vậy ngài ấy vẫn có quyền lực trên triều đình, vì quốc gia, vì dân chúng mà góp sức! Vương gia thương dân như con, chuyện này quá rõ ràng, trong suốt bảy tháng kinh thành bị nạn ôn dịch, nếu không có vương gia, chỉ sợ đã trở thành cái thành hoang từ lâu."

"Đúng vậy! Hoàng thượng..."

Việt Băng Ly cười nhẹ, "Đa tạ các vị đại thần đã nói giúp, bổn vương chỉ là muốn thượng tấu một việc, quyền phán định vẫn là do hoàng thượng."

Việt Huyền Tẫn vuốt cằm, "Chuẩn tấu!"

"Những ggày gần đây sau khi quốc khố bị trộm, trong quá trình thần đệ phái người truy tra, phát hiện đất Giang Nam thế mà lại có rất nhiều bạc thất lạc, nước sông có vàng. Trải qua điều tra, vàng bạc đó không phải của kho bạc bị mất, mà là Giang Nam ban tặng cho chúng ta!"

Quan lại trong triều xôn xao, thật không ngờ này Việt vương tới Giang Nam vài ngày mà lại có thể tra ra sự tình lớn như vậy! Quốc khố bị trộm, thế nhưng lại có người nấu chảy vàng giúp triều định vượt qua kiếp nạn.

Sắc mặt Việt Huyền Tẫn trầm xuống...

"Việt Vương còn tra được gì nữa không?"

"Qua mấy ngày lần theo dấu vết, vàng bạc này chính là của riêng của Lâm đại nhân, hơn nữa giấy niêm phong do chính ông ấy viết, nếu không phải biển thủ, vậy thì chắc phải có nguyên nhân khác."

Việt Huyền Tẫn giáng tay vào án kỷ, quát: "Chuyện này giao cho Phượng Dục điều tra, cho trẫm đáp án rõ ràng ! Nếu Lâm đại nhân tham ô của dân, hành hình tại chỗ!"

Lại là hành hình tại chỗ...

Việt Băng Ly ánh mắt khẽ biến, rốt cuộc là hắn giở trò gì đây.

"Hoàng thượng, nếu như Lâm đại nhân thật sự tham ô, lẽ ra nên giao do Tông Nhân phủ xử lý, hành quyết tại chỗ, sợ là trái với quy tắc. Không bằng giao do thần đệ xử lý đi." Việt Băng Ly biết chỉ có thể đánh cuộc một lần, ở trước mặt bá quan văn võ, hắn nhất định phải thử xem.

Lễ Bộ Thượng Thư và phe cánh của Thái Hậu dĩ nhiên là đồng ý với Việt Băng Ly, hiển nhiên Phương Dục sẽ chọn theo Việt Huyền Tẫn.

Sau cùng, Việt Huyền Tẫn mở miệng, sự tình cuối cùng giao cho Phượng Dục xử lý, nhưng ngay lúc này, tiếng nói lanh lảnh của thái giám vang lên: "Thái hậu giá lâm!"

Bức rèm che vang lên tiếng kêu thanh thúy.

Cung nhân vây quanh thái hậu, đi đến phía sau bức rèm che, bà ngồi xuống, trầm giọng nói: "Chuyện các ngươi bàn bạc nãy giờ, ai gia nghe được. Về sự việc quốc khố, không lớn không nhỏ. Ai gia thấy nên để vương gia và Phượng thừa tướng cùng xử lý thì thỏa đáng hơn, hoàng thượng, ngươi thấy thế nào?"

Việt Huyền Tẫn nắm chặt nắm đấm dưới long bào, xem ra không thể giải quyết đơn giản như ý Thái Hậu, hắn đi xuống long ỷ, đến trước rèm, nói: "Mẫu hậu, hiện tại Ly đệ đang dính líu tới vụ án huyết mạch hoàng gia, tham gia vào việc này sợ là có chút khó khăn."

Thái hậu ý cười khóe miệng thêm sâu sắc, nói: "Hoàng thượng nếu không tin ai gia, vậy thì quần thần cũng không tin ai gia, như vậy ai gia đành dùng thân phận thái hậu này để đảm bảo! Nếu vương gia không tra được gì, không thể cho đại thần một câu trả lời thỏa đáng, ai gia thoái vị ngay lập tức!"

Việt Huyền Tẫn chuyển động con ngươi, thần sắc Phượng Dục khẽ biến, thật sự là không ngờ thái hậu có thể nói ra những lời như vậy, xem ra đúng là theo phò Việt Băng Ly tới cùng. Việt Huyền Tẫn tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh đổ thái hậu, ý cười nhẹ nhàng nói: "Nếu thái hậu đã lên tiếng, việc này cứ quyết định vậy định đi! Ly đệ cùng Phượng thừa tướng cùng nhau tới Giang Nam điều tra rõ việc này!”

"Chúng thần nhất định tận tâm tận lực, vì nước cống hiến sức lực!"

Sau khi rời triều, Việt Băng Ly vừa mới ra khỏi Kim Loan điện, liền thấy Tô Vãn ngồi ở kiệu đợi hắn. Hắn trách mắng nhẹ nhàng: "Nàng đang bầu bì, tại sao cứ thích ra ngoài như thế, tại sao không biết chiếu cố thân thể mình."

Tô Vãn theo tiến đến, đỡ lấy tay Việt Băng Ly, "Ngồi lâu quá, chân tê rần rồi, ta và chàng đi đến Dực Khôn cung của mẫu hậu đi!” “Nàng giống y như con nít vậy, hại ta lúc nào cũng phải đặt nàng vào trong tầm mắt."

Việt Băng Ly nắm tay mềm củaTô Vãn, nhìn về phía Thủy Nguyệt, "Đỡ vương phi nương nương qua đó đi! Bổn vương cò có một chuyện muốn xử lý."

Tô Vãn biết hắn đang trốn tránh, bắt được bàn tay to của hắn, "Sao vậy? Không có gan gặp mặt mẫu hậu nhà mình sao! Chuyện trọng yếu gì chứ, đợi lát nữa rồi làm!"

"Vãn Vãn..."

Tô Vãn nghiêng đầu, căn bản không thèm để ý hắn.

Sau cùng Việt Băng Ly chỉ có thể thỏa hiệp, phụ nữ có thai là số một! Hắn không dám cãi a.

Đến Dực Khôn cung, nhìn Việt Băng Ly vài lần, thái hậu vui sướng lấy ra quần áo em bé và chiếc mũ quả dưa tự tay may,nói: "Ai gia không có mắt thẩm mỹ, thấy hơi khó coi, nếu có xấu thì các con hạ miệng lưu tình nhé."

Tô Vãn tiếp nhận những món đồ em bé đỏ rực, nhìn nhìn nói: "Tay nghề của mẫu hậu tốt hơn Vãn Vãn nhiều, thế mà vẫn khiêm tốn như vậy."

Thái hậu che mặt cười nhẹ, "Vãn Vãn này, miệng ngọt như mật a."

Tô Vãn cúi đầu nhẹ, mang theo một chút khó xử của nữ nhân, nàng đem quần áo nhét vào tay Việt Băng Ly trong, "Nhìn xem mẫu hậu thêu chữ phúc này rất thật, hẳn là làm suốt đêm, khó trách gần đây người tiều tụy đi không ít! Chi bằng để Vãn Vãn đi Ngự Thiện Phòng chuẩn bị vài món, mẫu hậu cùng phu quân ở lại tâm sự nhé."

Dứt lời, liền đứng dậy.

Việt Băng Ly bắt được tay mềm của nàng: "Bổn vương đi cùng với nàng!"

Tô Vãn quả thật hết nói nổi, đã trợ giúp đến thế này, nam nhân thúi này vẫn như vậy! Xem ra này chuyện mẫu tử, thực không phải một ngày hai ngày có thể giải quyết. Trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ta không phải phế nhân, ai cần người đi cùng! Ở lại, phụng bồi mẫu hậu!"

Việt Băng Ly luôn luôn cơ trí, nhưng trước mặt Tô Vãn luôn không có cách, sau cùng vẫn nghe lời ngồi xuống trước mặt thái hậu.

Tô Vãn ra hiệu bằng mắt với Thủy Nguyệt, để nàng chừa lại không gian riêng tư cho mẹ con họ.

Sau khi hai người rời khỏi.

Đại điện một mảnh yên tĩnh...

Thái hậu nhìn con trai của mình , một chữ nhỏ cũng phun không ra được, tay cầm khăn run rẩy một chúc, trải qua đấu tranh tâm lý, thật lâu sau mới nói ra một câu: "Gần đây khỏe không?"

Việt Băng Ly vuốt cằm, một bộ dáng công tử lễ phép khiêm tốn: "Mẫu hậu đã có tuổi rồi, cần nghỉ ngơi cho tốt. Ma ma trong cung rất rành mấy thứ này, người cứ để cho họ làm đi, đừng quan tâm tổn hao nguyên khí."

"Ai gia già rồi... Chỉ là thật không ngờ vẫn còn cơ hội ôm cháu. Năm đó ai gia không chăm sóc con tốt, con muốn gì ta sẽ cố gắng bù đắp cho con. Ly nhi, con vẫn còn hận ai gia sao?" Thái hậu bắt lấy tay Việt Băng Ly, hạ giọng nói khẽ.

Việt Băng Ly bỗng dưng nâng mắt, nhìn thái hậu, lúc này mới phát hiện, vị thái hậu nương nương địa vị cao cao tại thượng này thế mà cũng đã già rồi! Tóc mai đã bạc trắng, khóe mắt không biết từ lúc nào đã xuất hiện thật nhiều dấu chân chim...

Có lẽ hắn thật sự đã quá cố chấp...

Chuyện năm đó, đã qua rồi.

Tương lai sau này, hắn chỉ có này người mẹ này để nương tựa vào.

Vãn Vãn là nữ tử cao ngạo như thế mà còn có thể bỏ qua thù hận với mậu hậu, vì sao hắn vẫn cứ chấp nhất như vậy, thế chẳng phải mất đi tính phóng khoáng của nam nhân sao.

Cuối cùng, trở tay cầm tay thái hậu, trách mắng nhẹ: "Cái gì mà già hay không già, người vẫn cực kỳ xinh đẹo. Chúng ta là người một nhà, phải tiếp tục hạnh phúc, người đừng lo chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai! Thân là nam nhi, ta sẽ bảo vệ mẫu thân, bảo vệ thê tử!"

Thái hậu nhìn Việt Băng Ly, kích động khi nghe hắn nói, cảm động mơn trớn ngũ quan của hắn, lệ tràn đầy hốc mắt, nghẹn ngào nói: "Chỉ cần có những lời này, ai gia dù còn một hơi thở cuối cùng cũng sẽ cố gắng sống tốt. Nhất định phải đợi đến khi cháu ta lập gia đình..."

Việt Băng Ly buồn cười, "Đứa nhỏ vẫn còn ở trong bụng, sinh con đẻ cái là chuyện quá sớm rồi. Nếu chờ không được chi bằng tìm con dâu nuôi từ bé đi nha."

"Ha ha... Đúng dúng! Con dâu nuôi từ bé, như vậy ai gia có thể nhìn thấy cháu dâu của ta rồi. Lát nữa Vãn Vãn về, chúng ta cùng thương lượng việc này đi! Mà khoan, không được... nếu lỡ sinh con gái thì làm sao? Nếu cũng nuôi con rể từ bé, như vậy trưởng thành làm sao xứng với cháu gái ai gia được..." Thái hậu mặt vui sướng, nói năng lộn xộn.

Việt Băng Ly cười nhẹ...

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy thái hậu nương nương không mang theo uy nghiêm nói chuyện với hắn, trong mắt có vô hạn tiếc nuối.

Tô Vãn từ Ngự Thiện Phòng trở về, nhìn thấy mẫu tử đã hòa hảo như lúc ban đầu, cười tít mắt nói, "Cái gì mà con rể nuôi từ bé, là cho hài tử của con sao?"

"Ha ha... Con linh quá đi, ở xa như vậy mà cũng nghe thấy được. Ai gia đang cùng Ly nhi thương lượng, nếu sinh con trai thì tìm con dâu nuôi từ bé, nếu sinh nữ nhi thì tìm con rể nuôi từ bé, nhưng nam tử như vậy lớn lên sẽ không còn cốt cách đàn ông nữa. Đúng không?" Thái hậu đứng dậy, kéo tay Tô Vãnqua , vô cùng thân thiết ngồi xuống.

Tô Vãn vừa nghe đoạn đối thoại buồn cười, phì một tiếng bật cười, đặt điểm tâm tinh xảo xuống "Ngài nếm thử điểm tâm đi! Ngon lắm đó..."

"Ừm... Quả thật rất ngon..."

Tô Vãn nhìn hai người hòa thuận, khóe miệng tự nhiên cong cong.

... Phân cách tuyến...

Bích Lâm cung.

Lâm phi nương nương nghe tiểu thái giám khai xong liền quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, không tin hỏi: "Ngươi chắc chắn là Việt Băng Ly tra được nơi có vàng bạc trong dân gian? Hơn nữa còn nghi ngờ biểu ca của ta?"

Tiểu thái giám nặng nề mà gật đầu, ôi một tiếng nói: "Lâm phi nương nương, ngươi xem nô tài có giống lừa gạt người hay sao? Nô tài vừa nghe được tin tức, liền tới đây thông báo cho ngài."

Lâm phi trầm ngâm phút chốc, sai ma ma tổng quản cho tiểu thái giám ít bạc rồi đuổi đi. Ưu sầu ngồi trước bàn trang điểm, day day huyệt Thái Dương, "Tại sao có thể như vậy? Chuyện này được làm cực kỳ hoàn mỹ, làm sao có thể có người phát hiện?"

Ma ma tổng quản từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói: "Nương nương, hiện giờ chỉ có thể phòng thân! Việt vương cùng Phượng thừa tướng khẳng định sẽ làm tới cùng chuyện này, dù sao thái hậu đã lấy địa vị của mình làm bảo chứng. Hơn nữa hoàng thượng còn hạ lệnh, nếu tra ra Lâm đại nhân thật sự có biển thủ tiền dân, hành hình tại chỗ."

Lâm phi này vừa nghe, kinh ngạc nói, "Làm sao bây giờ? Hành hình tại chỗ, nhất định sẽ liên lụy đến một nhà nhị lão gia, ta không thể để bị liên lụy, nếu ta sắp sinh hạ hoàng tử, vô cùng có khả năng sẽ trở thành hoàng hậu! Tại sao sự việc lại xảy ran gay lúc này chứ!"

Ma ma tổng quản đột nhiên nhanh trí, "Nương nương, hay là ngài trình diễn tiết mục vì nước vì dân phục vụ quên mình đi! Chỉ có như vậy, mới có thể bảo trụ được địa vị, long thai của ngài. Nếu không ngài vĩnh viễn không có được hậu vị!"

Lâm phi nghe thấy, nhìn qua ma ma, "Ý của ngươi là, ta và đường ca chẳng những sẽ đoạn tuyệt quan hệ, mà lại còn bắt giam hắn vào ngục sao? Chuyện như vậy, làm sao ta làm được! Đó là huyết mạch duy nhất của nhà họ Lâm chúng ta!"

"Nếu không, nương nương, ngài muốn cam tâm bị liên lụy, mất hết địa vị, bị tống vào lãnh cung sao? Nương nương..."

Lâm phi phản ứng thật nhanh: "Không có khả năng! Tuyệt đối không thể nào! Hoàng thượng yêu ta như thế, làm sao có thể tống ta vào lãnh cung, huống hồ, ta còn mang thai hoàng tử! Ta muốn làm hoàng hậu! Phải làm hoàng hậu!"

"Như thế chỉ có Đại Nghĩa Diệt Thân* !"

*,Hi sinh vì việc lớn

Lâm phi cả người bất lực ngồi xuống giường, trầm tư trong phút chốc, sau cùng bình tĩnh ngẩng đầu, "Ma ma, chuẩn bị hoa phục, ngọc trâm, cùng bản cung đi tới Càn Thanh điện thỉnh tội!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.