Trầm mặc một lúc lâu, Lan ca nhi cọ vào ngực a nương.
Tuyệt đối không sợ hãi, mắt to chớp chớp quan sát người bên cạnh.
Giọng hắn vừa mềm vừa ngọt hỏi: “ Người là ai? ”
Trong lòng Tạ Quyết nhất thời chua xót, thấp giọng trả lời: “ Ta là cha con ”
Nghe được chữ “cha”, con ngươi đen láy của Lan ca nhi mang đầy vẻ nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía a nương.
“ A nương, thiếp thiếp? ”
Hiển nhiên Lan ca nhi mặc dù không nhớ rõ dáng vẻ cha mình ra sao, nhưng đến cùng dưới sự lỗ lực của Ông Cảnh Vũ, hắn nhớ kỹ mình có một người cha vô cùng đẳng cấp.
Ông Cảnh Vũ gật đầu, dịu dàng nói: “ Hắn là cha mà a nương mỗi ngày đều nói với con đấy ”
Lan ca nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, giống như nhớ ra cái gì đó, nhìn về phía Tạ Quyết, nhỏ giọng hỏi: “ Vậy người có thể đánh người sao? ”
Tạ Quyết hơi suy nghĩ một chút, hiểu được ý hắn nói là một người đánh mười người.
Nghĩ là do A Vũ nói, mắt nhìn thê tử rồi lại nhìn thằng bé, đáp: “ Có thể, cha có thể một người đánh mười người ”
“ Vậy người là nam tử hán sao? ”
“ Đúng là ta ”
“ Vậy cha có thể ăn được rất nhiều cơm sao? ”. Suy nghĩ một chút, hắn giơ tay nhỏ vẽ một vòng tròn to: “ Nhiều như này này ”
Tạ Quyết trầm mặc.
Thê tử đến cùng nói với thằng nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-hau-phu/3491282/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.