Chương trước
Chương sau
Triều đình bỗng nhiên hạ chiếu thư xuất binh diệt phỉ, để Kiêu Kỵ binh cùng Thần Dũng binh tiến quân đi Ung Châu, kết hợp với binh lính Ung Châu tiêu diệt thổ phỉ.

Tạ Quyết thân là tướng quân Kiêu Kỵ binh, lần này tất nhiên là lĩnh binh đi Ung Châu.

Lão thái thái biết việc này, sầu đến cơm đều không muốn ăn.

Dù ưu sầu, nhưng cũng không nói không cho tôn tử đi Ung Châu.

Bà hiểu tôn nhi, nếu hắn vẫn luôn an an ổn ổn ở Kim Đô, cả một đời không có hành động gì thì Vĩnh Ninh hầu phủ sớm muộn sẽ xuống dốc.

Lại nói tôn nhi tuổi còn trẻ đã đảm nhận tước vị, còn nắm giữ Kiêu Kỵ binh, nếu công tích không đủ, ngày sau khó được lòng quân tín phục.

Mà hoàng thượng muốn trọng dụng tôn nhi, tất nhiên là muốn nhân cơ hội này để hắn lập quân công.

Lão thái thái hiểu những chuyện này, nhưng lại không biết là tôn nhi tự nguyện xin đi Ung Châu.

Đời trước Tạ Quyết đã từng đem bản đồ rừng núi Ung Châu trình lên hoàng thượng, sau đó xin lãnh binh đi Ung Châu, đời này cũng thế.

Chỉ là kết quả không giống nhau.

Tạ Quyết trở lại trong phủ, đoán chừng ai cũng biết hắn sẽ lãnh binh đi Ung Châu, cho nên bầu không khí trong phủ có chút trầm lắng.

Trở về Trử Ngọc Uyển, nghe hạ nhân nói chủ mẫu với tiểu công tử đều ở sân tổ mẫu, hắn liền kêu người gọi người canh giữ Thanh Trần viện tới.

“ Tình hình của Lục Anh Nương ở trong Thanh Trần viện thế nào rồi? ”. Hắn dò hỏi.

Hầu gia bỗng nhiên hỏi, tỳ nữ do dự một chút, nhưng lập tức nghĩ đến hầu gia là chủ trong phủ, trên dưới hầu phủ có chuyện gì có thể giấu được hắn?

Không chừng chuyện nhốt Lục Anh Nương ở Thanh Trần viện cũng là hầu gia bảo chủ mẫu làm.

Tỳ nữ không dám toan tính, tỉ mỉ trả lời: “ Lục nương tử chẳng biết tại sao lại không chịu ăn đồ phòng bếp đưa tới, muốn gạo cùng đồ ăn để tự mình xuống bếp ”

Tạ Quyết gõ gõ ngón tay lên đầu gối, hỏi: “ Tinh thần ra sao? ”

Tỳ nữ cẩn thận suy nghĩ, nói: “ Có chút nghi thần nghi quỷ, chỉ cần tiểu lang quân rời nàng ta một lúc, nàng ta sẽ lo lắng đi tìm tiểu lang quân. Mà càng thêm quái lạ là nửa đêm Lục nương tử thường không ngủ, nô tỳ lúc tiểu đêm đi qua viện nhiều lần, đều trông thấy Lục nương tử đứng ở cửa sổ nhìn nô tỳ, dọa sợ nô tỳ ”

Biện pháp của thê tử đúng là có tác dụng, tối thiểu có thể khiến nàng ta yên phận.

Tạ Quyết gật đầu, trầm ngâm chốc lát, tiếp tục phân phó: “ Khoảng thời gian này ta không ở Kim Đô, để ý kỹ tới nàng ta, có gió thổi cỏ lay thì báo cho chủ mẫu ngay ”

Tỳ nữ đáp một tiếng, sau đó lui xuống.

Sau khi tỳ nữ lui ra, Tạ Quyết lại gọi Đông Mặc cùng Tây Lâm đến, sắp xếp công việc cho bọn hắn, để đảm bảo ngộ nhỡ lại phát sinh chuyện Anh Nương đời trước vu khống thì cũng có thể xử lý trước tiên.

Ông Cảnh Vũ từ viện lão thái thái trở về, nghe hạ nhân nói hầu gia vừa về đã gọi tỳ nữ ở Thanh Trần viện tới, sau đó lại gọi Đông Mặc cùng Tây Lâm nói chuyện một lúc lâu.

Nàng suy nghĩ một lúc lâu, cũng đoán ra được.

Sắc mặt nàng không khỏi nhiều hơn mấy phần ngưng trọng.

Sắc mặt Ông Cảnh Vũ trầm xuống ôm Lan ca nhi về phòng, vào trong phòng mới đem hắn buông xuống.

Vừa xuống dưới, Lan ca nhi liền lao về phía phụ thân.

Tạ Quyết ngồi nghiêm chỉnh trên giường êm đọc sách, thấy thê nhi trở về, cũng để sách xuống, đứng dậy đem Lan ca nhi đang chạy đến bế lên.

“ Thiếp thiếp ~ ”. Âm thanh Lan ca nhi mềm nhũn có thể khiến người ta ngọt đến tận tâm can.

Ai nhìn thấy Lan ca nhi cũng đều không nghĩ tới, Tạ hầu như một khối băng mà có thể sinh ra tiểu hài tử ngoan ngoãn dễ thương như vậy?

Tạ Quyết sờ lên đầu nhi tử, hỏi: “ Hôm nay con đi đâu nào? ”

Lan ca nhi mềm giọng trả lời: “ Tổ* mẫu, ăn tơ tơ ”

(*Bản Trung là “□□”, mình sẽ theo ngữ cảnh chuyển sang thành chữ “tổ”).

Ông Cảnh Vũ giải thích: “ Ở sân tổ mẫu, hắn ăn một chút kẹo ngân ti* ”. Dứt lời, lại nói: “ Nghe nói chàng gọi tỳ nữ ở Thanh Trần viện với Đông Mặc Tây Lâm tới ”

(* 银丝糖: Kẹo ngân ti hay kẹo tơ bạc được biết là tên gọi lúc cũ của kẹo râu rồng, được làm bằng kẹo cao su đường. Nhân truyền thống của kẹo râu rồng bao gồm đường cát, đậu phộng, hạt mè và dừa nạo. Nó vốn là một món ăn vặt dân gian truyền thống của Trung Quốc ).

Tạ Quyết nghe vậy, ngước mắt nhìn về phía thê tử.

Hai phu thê nhìn nhau, không cần nhiều lời đều biết đại khái trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.

Ông Cảnh Vũ tạm thời không mở miệng, để Lan ca nhi ở trong ngực phụ thân hắn một lúc, mới ôm lấy hắn: “ Con mới ăn nhiều kẹo ngân ti như vậy, để nhũ mẫu dẫn con đi súc miệng, nếu không răng sẽ đau ”

Lan ca nhi hình như nghe hiểu, nhưng vẫn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía cha, sau đó còn nói: “ Răng sẽ đau, cũng muốn thiếp thiếp ”

Giống như đang lưỡng lự giữa răng đau và cha.

Ông Cảnh Vũ nói với hắn: “ Con súc miệng xong rồi trở về, cha vẫn còn ở đây ”

Đem Lan ca nhi dỗ đến chỗ nhũ mẫu, Ông Cảnh Vũ phân phó nhũ mẫu mang Lan ca nhi đi súc miệng, lại dẫn hắn đi ngoại viện một chút.

Nhũ mẫu dẫn Lan ca nhi đi, trong phòng chỉ còn hai phu thê.

Sắc mặt Ông Cảnh Vũ hơi hờn dỗi trừng mắt nhìn Tạ Quyết một chút, nhếch môi ngồi xuống đưa lưng về phía hắn.

Tạ Quyết đi tới, bàn tay đặt trên vai nàng.

Vai Ông Cảnh Vũ run lên, làm bộ muốn đem tay hắn hất ra.

Nàng thì thầm: “ Chàng cũng bắt đầu bố trí thỏa đáng rồi, còn nói với ta cái gì? ”

Tạ Quyết khẽ thở dài một tiếng, nói với nàng: “ Chỉ là ta không yên tâm, ngộ nhỡ Anh Nương lại gây phiền phức cho nàng lần nữa thì sao, cho nên mới để bọn hắn lưu ý chút ”

Ông Cảnh Vũ nghe vậy, ngược lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, cảm thấy phiền muộn: “ Chàng cũng không phải không về, nào có ngộ nhỡ! ”

Nói cho cùng thì nàng cũng giống lão thái thái, nàng cũng sẽ buồn.

Có ít người đã ngã qua một lần, sẽ không nói không sợ ngã nữa, ngược lại bởi vì ký ức khắc sâu mà càng thêm sợ hãi.

Ông Cảnh Vũ là một trong những người này.

Nàng không sợ đối mặt với Anh Nương, cũng không sợ đối mặt với khó khăn thử thách, nhưng nàng sợ đối mặt với việc Tạ Quyết xuất chinh đi Ung Châu lần nữa.

Nàng lúc trước thấu hiểu lòng người, nhưng đến giờ khắc này, biết hắn sẽ lãnh binh xuất chinh, trong nội tâm nàng vẫn không có cách nào khống chế được mà hoảng hốt.

Đặc biệt là trước khi hắn xuất chinh, còn tỉ mỉ sắp xếp như vậy, càng khiến cho nàng lo lắng.

Nàng còn nói: “ Ta phí tâm tư khiến toàn bộ Kim Đô thtoànđều biết Anh Nương thần trí không mơ hồ, là bị điên rồi, chính là vì để người Kim Đô không tin lời một kẻ điên, ngày sau nàng ta dù nói mấy lời điên cuồng vu khống chàng thì ai sẽ tin? ”

Nói đến đây nàng thở một hơi, trầm lặng nói: “ Lúc trước ta đó nói rằng ta không muốn chàng nhúng tay vào, chàng chuyên tâm vào chiến sự là được ”

Năm đầu tiên khi hắn chết trận, Tạ Quyết nhìn thấy thê tử ở trong phòng lệ rơi đầy mặt.

Trước kia Tạ Quyết tưởng rằng nàng đau lòng vì chuyện của Anh Nương, nhưng đời này mới biết được, nàng căn bản không hề hiểu lầm quan hệ giữa hắn với Anh Nương. Hắn từ đó cũng biết nàng rơi lệ là vì cái chết của hắn.

Nàng hiện tại tức giận, chẳng qua là đang lo lắng cho hắn thôi.

Tạ Quyết nắm lấy vai nàng, kéo nàng vào trong ngực, vỗ về vai nàng, thấp giọng trấn an: “ Đừng lo lắng, chuyện liên quan tới Ung Châu, ta cũng đã sắp xếp đâu vào đấy rồi ”

Ông Cảnh Vũ nhắm mắt, buông bỏ cảm xúc phức tạp.

Thật lâu sau đó, nàng đưa tay ôm lấy eo hắn, khẽ nói: “ Ta với Lan ca nhi ở trong nhà chờ chàng ”

“ Được ”. Tạ Quyết trầm thấp lên tiếng, sau đó cúi đầu nhìn thê tử, con mắt đen như mực mang theo sự say mê.

A Vũ, cả đời này, ta làm sao có thể để nàng chịu đau khổ thêm ần nữa?

Hắn không sợ ngộ nhỡ, chỉ sợ ngộ nhỡ Anh Nương lại khiến nàng khó chịu, khiến nàng khó xử.

*

Lệnh xuất binh đã được ban xuống, Ung Châu liền loạn.

Đám cường đạo dứt khoát một là không làm, hai là đã làm thì phải làm đến cùng, xông tới phủ nha Ung Châu, muốn giết tri phủ, chiếm giữ Ung Châu.

Đời trước, tri phủ bị cường đạo giết chết.

Tạ Quyết trải qua một lần, tất nhiên đã sắp xếp xong xuôi, để người đi báo tin, thông báo với tri phủ rằng trong phủ có gian tế, cường đạo sẽ đột nhập phủ nha.

Ba sơn trại ở Ung Châu liên thủ đánh vào phủ nha Ung Châu, lại không nghĩ trộm gà không thành còn mất một nắm gạo, tổn thương nặng nề.

Tin tức này truyền đến các trại khác.

Trong sơn trại Ung Châu, có mấy trại cũng không được tính là cường đạo.

Sớm ở lần dẹp phỉ Ung Châu mười năm trước, bọn hắn đóng cửa, ở trên núi buông thả bản thân, không đi cướp bóc nữa.

Cho nên mười năm trại ở Ung Châu, do Hãn Vân trại cầm đầu liên minh với mười trại, tổng có mười một trại.

Trong phòng giam Hãn Vân trại, truyền ra từng trận kêu rên cùng đau đớn đến sống không được chết cũng không xong, âm thanh tiếng quất, tiếng cười điên cuồng khát máu.

Một thân trường bào đen, nhị đương gia Thiệu Kình bộ dáng tà mị, không hứng thú lắm đứng ở bên ngoài nhà giam, nhìn trại chủ giống như kẻ điên đánh đập nội gián.

Hắn hỏi người bên cạnh: “ Tứ đương gia hiện tại như thế nào rồi? ”

Người kia đáp: “ Mấy ngày trước bị trại chủ nghiêm hình bức cung, muốn moi được câu trả lời, hỏi hắn trộm tin gì, thê nhi đang ở đâu, nhưng một chữ hắn cũng đều không nói. Trại chủ không làm gì được hắn, để người đem hắn nhốt ở thủy lao, cảm thấy hắn cũng không chịu đựng được qua mấy ngày ”

Thiệu Kình nhíu mày, sau đó cười một tiếng: “ Nhìn không ra, vẫn là một kẻ si tình ”

Sau khi suy nghĩ, phân phó: “ Tạm thời giữ lại mạng cho hắn, nói không chừng còn có chỗ để dùng, nếu không dùng được, giết cũng không muộn ”

Mới phân phó xong, tên lùn từ bên ngoài nhà giam vội vàng tiến đến, la lên: “ Nhị ca, Thiên Lang trại, Long Lĩnh trại, Mãnh Ngao trại liên thủ tiến đánh phủ nha, lại không nghĩ tới tri phủ Ung Châu sớm đã có chuẩn bị, phản kích đến mức ba trại trở tay không kịp, cho nên ba trại tổn thất nghiêm trọng ”

Thiệu Kình nhướng mi một cái, lộ ra vài phần kinh ngạc: “ Sớm đã có chuẩn bị? ”

Từ khi nhận được tin tức triều đình hạ lệnh muốn bình loạn Ung Châu, mười một trại thương lượng qua, cũng tranh luận không ngớt.

Có người nói liên thủ chống cự, có người nói đầu hàng, có người lại nói tiên hạ thủ vi cường*.

(*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước để chiếm lợi thế).

Mà ba trại mạnh miệng muốn ra tay trước vì thế mạnh người đông, bọn chúng chủ trương công kích phủ nha Ung Châu, giết tri phủ để khống chế toàn bộ Ung Châu, mang an nguy của bách tính ép binh lính Ung Châu nghe theo lệnh bọn chúng.

Quân lính Ung Châu đa phần là người thân của bách tính, không sợ bọn họ không quy hàng.

Đề nghị này Thiệu Kình cũng tán thành nhưng không hề tham gia, dù sao chỉ có năm phần thành công, bại một lần liền nguyên khí đại thương, Hãn Vân trại lại là trại đứng đầu.

Hắn nói thẳng, nếu ba trại có thể cướp được Ung Châu, Ung châu sẽ do bọn chúng làm chủ.

Một thành ba vương, sớm muộn sẽ trở mặt chém giết lẫn nhau, đến lúc đó ngồi làm ngư ông đắc lợi. Cho nên thất bại, Hãn Vân trại cũng không có bất kỳ tổn thất nào, nếu thắng thì cuối cùng vẫn là Hãn Vân trại có lợi.

Thiệu Kình lắc đầu: “ Đáng tiếc, có thể sử dụng nhân mã chỉ còn lại chín trại ”

Cảm thán qua, trên mặt cũng không có vẻ tiếc hận gì, hắn nhìn về phía tên lùn, hỏi: “ Trừ cái đó ra, triều đình phái người nào đến Ung Châu? ”

Tên lùn đáp: “ Tin tức từ Kim Đô tới, nói triều đình phái Kiêu Kỵ binh cùng Thần Dũng binh tới ”

Hắn dừng một chút, sắc mặt nghiêm túc: “ Kiêu Kỵ binh không phải do Vĩnh Ninh hầu quản sao? ”

Thiệu Kình bỗng nhiên “chậc chậc” một tiếng, “ Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đúng là hắn ”

Dứt lời liền cười cười, chỉ là ý cười chưa đạt tới đáy mắt.

Ý cười che dấu nhìn trại chủ trong phòng giam đang đánh người hăng say, thu hồi ánh mắt, trầm ngâm chốc lát, sắc mặt ngừng trọng: “ Tra không ra lão tứ đã đánh cắp tin tức gì, nhưng vì sự an toàn, từ giờ trở đi toàn trại đề phòng, thay đổi phòng ngự, đồng thời thông báo với mấy trại khác, cố gắng sửa lại phòng ngự, tránh trong trại có gian tế ra ngoài truyền tin ”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.