Chương trước
Chương sau
Mặt trời sắp lặn, màn đêm buông xuống.

Buổi tối Tạ Quyết trở về, hỏi thê tử: “ Hôm nay Anh Nương có yên ổn không? ”

Ông Cảnh Vũ đem áo ngoài của hắn cởi ra, “ Mới vào phủ ngày đầu tiên, nàng ta có thể không yên ổn sao? ”

Đem áo ngoài treo lên, vuốt lấy nếp nhăn ở áo, chợt nhớ tới chuyện đời trước, bỗng nhiên nhìn về phía Tạ Quyết đang uống nước.

“ Đúng rồi, dựa theo lời Anh Nương nói, nàng ta nếu trốn từ Hãn Vân trại ra, hẳn là phải tìm một chỗ trốn mới đúng chứ, vậy mà nàng ta còn dám trắng trợn ở lại Kim Đô? ”

Tạ Quyết vuốt cốc, suy nghĩ một chút, buông cốc xuống nói: “ Quế Châu cách Kim Đô hơn hai nghìn dặm, nếu Anh Nương không để lộ thân phận mình là người Kim Đô, dưới gầm trời này còn rất nhiều, có rất nhiều lưu dân, mẫu tử lang thang cũng thường hay gặp, những người Hãn Vân trại chưa chắc sẽ đuổi tới nơi này ”

Ông Cảnh Vũ khẽ nhíu mày: “ Vậy Võ Tích đâu, không thể không biết nàng ta? ”

Tạ Quyết lắc đầu, nói: “ Võ Tích rời Ung Châu đã tám năm, rời đi còn sớm hơn lúc nàng ta tới Ung Châu, với lại không phải là tin tức vô cùng quan trọng thì sẽ không tùy tiện liên lạc với hắn ”

Ông Cảnh Vũ sau khi nghĩ lại, hình như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt nghi hoặc, buông xuống gậy trúc đi tới ngồi xuống bàn.

Nàng nói: “ Nói đến đây, tại sao ta lại cảm thấy lúc trước nàng ta tiến vào hầu phủ, muốn người khác nghĩ rằng hài tử là của chàng, lẽ nào là muốn mượn nó để thoát khỏi hoài ngờ của tặc nhân Ung Châu? ”

Lúc Tạ Quyết nghe được câu “hài tử là của chàng”, lông mày cau lại, nghe rất là lạ.

Ông Cảnh Vũ tự nhủ: “ Người bên ngoài đều nói nàng ta là nữ nhân chàng nuôi ở ngoài, sau đó mượn cớ để đưa vào phủ, hài tử cũng là đứa con hoang của chàng. Nếu là như vậy, người bên ngoài sao có thể nghi ngờ nàng ta đến từ Ung Châu? ”

“ Kiếp trước ta rất ít nghe thấy Mặc Lân nói chuyện, ngay cả lúc mở miệng cũng đều dùng khẩu âm Kim Đô, mà không phải khẩu âm Ung Châu ”

Tạ Quyết rót cho nàng một chén nước trà, không hề thấy có hứng thú với chuyện của Anh Nương, nhưng đối với chuyện của thê tử ngược lại rất hiếu kì.

Thấy nàng nhận nước trà, hắn hỏi: “ Người cũng đã đón vào rồi, nàng đến cùng tính làm gì? ”

Ông Cảnh Vũ uống một hớp nước trà, mím môi cười với hắn một cái, ra vẻ thần bí: “ Chàng rất nhanh sẽ biết thôi ”

Tạ Quyết: “ Vậy ta liền chống mắt lên chờ ”

Ông Cảnh Vũ lại uống một ngụm nước, ý cười thu lại, lộ ra mấy phần sầu lo: “ Sắp phải đi Ung Châu, chàng chuẩn bị đến đâu rồi? ”

Chuyện của Anh Nương, Ông Cảnh Vũ ngược lại không thèm để ý, nàng để ý là chuyện Tạ Quyết lãnh binh xuất chinh.

Tạ Quyết cười nhạt một tiếng: “ Đã chuẩn bị rất tốt, nàng không cần quá mức lo lắng ”

Trận chiến kia để phu thê bọn họ sinh ly tử biệt năm năm, nàng làm sao có thể không để ý?

Nàng buông cốc xuống, cầm lấy cánh tay hắn, thần sắc nghiêm túc: “ Nhất định phải bình an trở về ”

Mỗi lần nhớ tới hồi ức thảm khốc đời trước, Ông Cảnh Vũ đều không hề hi vọng Tạ Quyết lại lãnh binh đi Ung Châu lần nữa. Chỉ có điều Tạ Quyết đứng ở vị trí này, vậy đó chính là chức trách của hắn, cho dù không đi Ung Châu thì cũng phải đi những nơi khác.

Với từng có kinh nghiệm thất bại một lần, lần này còn tương kế tựu kế mà trọng dụng Võ Tích, để đám cường đạo Ung Châu rơi vào trong bẫy, cũng có thể đem thương vong giảm xuống thấp nhất.

Cho nên, chỉ có Tạ Quyết là thích hợp lãnh binh đi Ung Châu nhất.

Tạ Quyết cầm ngược lại tay nàng, cũng không nói gì.

Buổi tối, đôi phu thê sau một trận mây mưa, Tạ Quyết để trần nửa người dựa ở đầu giường, vân da lộ rõ, vân da trên bụng tạo thành một đường kéo dài hình tam giác, mà phía dưới được che bởi một lớp chăn mỏng.

Trên cơ thể non trẻ tuyệt mỹ lại có những vết sẹo cũ to nhỏ không đều. Vết sẹo kinh khủng nhất đa số đều là lúc gặp nạn ở Man Châu.

Một đầu tóc đen của Ông Cảnh Vũ xõa ra, rủ xuống ở trên người hắn.

Nàng chỉ mặc tiểu y, mặc lên một kiện áo mỏng ngồi bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn vết sẹo trên người hắn, đầu ngón tay mềm mại mơn trớn trên những vết sẹo cũ.

Đầu ngón tay của nàng mơn trớn đến đâu, Tạ Quyết liền có cảm giác tê dại, cho dù đã làm hai lần rồi, nhưng lại vẫn bị phân tâm.

Yết hầu Tạ Quyết khẽ lăn, khàn giọng hỏi: “ Nàng đang làm gì vậy? ”

Ông Cảnh Vũ thấp giọng nói: “ Ta muốn nhớ thật kỹ trên người chàng có bao nhiêu vết sẹo, chờ khi chàng từ Ung Châu trở về. . . ”. Nàng ngước mắt nhìn hắn: “ Ta lại đếm kỹ, nếu nhiều thêm một vết thương thì ta sẽ khônh để ý đến chàng một tháng ”

Nghe được nàng nói vậy, trong lòng Tạ Quyết phát run, cả người nóng lên.

Hắn bắt lấy tay nàng đang phủ trên eo hắn, tiếp đó trong chớp mắt, bỗng nhiên kéo một cái, đem nàng kéo đến trên người mình.

Áo trên người Ông Cảnh Vũ rơi xuống, chỉ mặc tiểu y đụng vào trong ngực hắn, cả người nóng bừng, bốn mắt nhìn nhau.

Nàng chỉ thấy được trong mắt Tạ Quyết đều là nàng, sắc mặt nàng ửng đỏ: “ Chàng tính làm gì đấy? ”

Tạ Quyết ngắm nhìn nàng, ánh mắt xa xăm.

Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn: “ A Vũ, nàng cũng đã biết, năm năm dài dằng dặc kia ta chỉ có nàng ”

Ông Cảnh Vũ hơi ngạc nhiên nhìn về phía hắn, lại nghe hắn nói thật nhỏ: “ Mặc kệ là ban ngày hay là đêm tối, mặt trời mọc hay là mặt trời lặn, cũng không kể đến mùa hạ nóng bức hay là ngày đông lạnh lẽo. Với ta mà nói, đều không có ý nghĩa, có thể ở cạnh nàng, nhìn thấy nàng, thời gian mới có thể trôi qua nhanh. Từ từ ta bắt đầu không buông nàng xuống được, ta đều nghĩ nếu có một ngày ta không nhìn thấy nàng nữa, quãng thời gian đó hẳn là rất gian nan. . . ”

Nhìn sắc mặt thê tử dần trở lên cổ quái, Tạ Quyết phản ứng kịp năm năm kia hắn ở hình dạng gì, hắn thấp giọng nói: “ Thật có lỗi, hù đến nàng rồi ”

Ông Cảnh Vũ khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “ Người chết đi đều là những người mà ta ngày nhớ đêm mong. Nghĩ đến đây, cũng không cảm thấy đáng sợ, chỉ là ta không nghĩ tới. . . Chàng sẽ nói như vậy, còn có. . . ”

Tạ Quyết nghi hoặc: “ Còn có? ”

Lòng bàn tay nàng chống trên ngực hắn, nhìn chằm chằm con ngươi đen láy của hắn, hỏi: “ Đêm hôm ấy ta ở trong từ đường, đứng trước bài vị của chàng nói rằng muốn rời hầu phủ, chàng có phải cũng ở đó không? Cửa trong phòng lúc đó đóng chặt, ánh nến không gió mà bập bùng lên xuống, có phải là tác phẩm của chàng không? ”

Tạ Quyết lập tức im lặng, cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn vẫn gật đầu: “ Có lẽ là vậy, ta cũng không rõ lắm ”

Ông Cảnh Vũ nói: “ Nhất định là chàng, khi đó dọa ta sợ đến mức nào không, một đêm ta đều miên man suy nghĩ, nghĩ là chàng trở về. . . ”

Nghe được lời này, Tạ Quyết hơi híp mắt lại: “ Không phải vừa rồi nàng mới nói những người đã mất đều là người nàng ngày nhớ đêm mong, nàng không cảm thấy sợ, sao giờ lại sợ rồi? ”

Ông Cảnh Vũ phản bác: “ Chàng cũng nói là mới vừa rồi, nhưng ta đang nói là kiếp trước, ta nếu mà vừa mới trở về, chàng nói ở cạnh ta năm năm, đây không phải là trực tiếp đem ta dọa sợ à ”

Thê tử nói điều này khiến Tạ Quyết cảm thấy có lỗi, nhưng cũng không nhịn được nhớ lại lúc nàng mới trở về, bị hắn dọa đến suýt chút nữa sinh non, khẽ nheo mắt lại.

Hỏi nàng: “ Ngủ cùng nàng ngày thứ hai, lần đó nàng nói mơ thấy ta là mãnh thú ăn thịt người, nhưng thật ra là mơ thấy ta… ”. Hắn cẩn thận suy nghĩ, mới nói: “ Mơ thấy ta từ trong mộ chui ra? ”

Ông Cảnh Vũ không nghĩ tới hắn còn nhớ việc này, nhớ lại giấc mộng đáng sợ kia, lại nhìn Tạ Quyết hiện tại, hình như cũng không có gì đáng sợ.

Nàng cáu giận nói: “ Làm sao, hiện tại đã hơn nửa đêm còn không được ngủ, muốn so đo tính toán với ta à? ”

Tạ Quyết câm nín, rõ ràng là nàng khơi mào ra trước.

Nhưng người nào nhắc lại không quan trọng, người hắn bỗng nhiên động, đem nàng đè xuống dưới người, trầm thấp nói: “ Đã hơn nửa đêm còn chưa ngủ được, vậy liền làm chút chuyện khác nhé ”

Ông Cảnh Vũ đẩy hắn, cười nói: “ Chàng đừng làm bừa, lại làm càn nữa ta chịu không nổi. . . ”

“ Không, A Vũ, nàng có thể chịu được ”. Hắn dứt lời, liền áp người xuống.

. . .

*

Anh Nương ở hầu phủ đã được bốn ngày, đại phu tới ba lần, thuốc bổ từ ngoài đưa vào nhiều đếm không hết.

Tỳ nữ đem chén thuốc nóng đưa vào trong phòng, nàng ta nói: “ Trước đặt ở đó, đợi nguội chút ta mới uống ”

Tỳ nữ sau khi để xuống cũng lui ra ngoài.

Tỳ nữ vừa đi, Anh Nương nhìn chén thuốc bốc khói nghi ngút, ánh mắt nặng nề.

Sau một lúc lâu, nàng ta bưng chén thuốc lên, mở ra khung cửa sổ, mắt nhìn thấy bên ngoài không có người liền đem chén thuốc đổ xuống chậu hoa dưới cửa.

Ông thị nhiệt tình, nhất định không có ý tốt.

Đại phu nói cơ thể nàng ta suy yếu, cần phải bồi bổ, cho nên một ngày phải uống hai chén thuốc.

Chỉ là nàng ta cảm thấy chén thuốc này cũng không phải là thuốc bổ gì, nhưng nàng ta lại không có chứng cứ, chỉ có thể đem nó đổ đi. Ngay cả ăn uống bình thường, nàng ta cũng đều dùng ngân châm thử qua độc, chắc chắn không có độc mới dám ăn.

Ngay cả buổi tối, gió thổi cỏ lay cũng khiến nàng ta tỉnh ngủ.

Ở hầu phủ, mặc dù không lo cơm ăn áo ặc, không ăn đói mặc rách, nhưng nàng ta một khắc cũng không dám buông lỏng, sợ vừa buông lỏng liền bị Ông thị hư tình giả ý mưu hại.

Anh Nương suy đoán, Ông thị sảng khoái không chút so đo nào dẫn nhi mẫu nàng ta vào phủ, chính là muốn giải quyết ở trong phủ, không thì nàng ta cũng nghĩ không thông thái độ quỷ quái của Ông thị.

Đang thất thần, sắc mặt Mạc Lân đờ đẫn từ ngoài phòng đi vào, nhìn thấy mẫu thân đứng ở cửa sổ, liền chạy tới nắm lấy áo a nương.

Anh Nương cúi đầu xuống, trông thấy nhi tử tròn mắt nhìn mình, nàng ta quay người nửa ngồi xuống đối mặt với nhi tử, dùng khẩu âm Ung Châu thấp giọng nói với hắn: “ Nơi này không có người ngoài, Lân ca nhi có thể nói chuyện ”

Mạc Lân nghe vậy, đỏ mắt mở miệng: “ A nương, ta muốn cha. . . ”

Sắc mặt Anh Nương hơi đổi, lại nghe nhi tử nói: “ Ta muốn ra ngoài tìm cha, nhưng các nàng không cho ta ra ngoài ”

Sắc mặt Anh Nương biến đổi, vội hỏi hắn: “ Ngươi nói là hạ nhân trong viện không cho ngươi ra ngoài? ”

Mạc Lân gật đầu, nói: “ Ta không biết các nàng nói cái gì, nhưng các nàng ngăn ta ”

Sống lưng Anh Nương phát lạnh, nàng ta có cảm giác có chuyện không lành.

Nàng ta buông bát xuống, kêu nhi tử đợi ở trong phòng, nàng ta ra ngoài nhìn một chút.

Anh Nương ra khỏi phòng, sau đó đi về hướng cửa sân, đang muốn mở cửa thì liền có tỳ nữ đi tới, nói: “ Lục nương tử muốn làm gì đấy? ”

Anh Nương thấy có người tới, gia tăng động tác mở cửa, nhưng lại phát hiện cửa làm thế nào cũng không mở được.

Tỳ nữ đi tới, nàng ta trầm mặt hỏi: “ Đây là chuyện gì, vì sao không cho ta ra ngoài? ”

Tỳ nữ hạ thấp người, trả lời: “ Lục nương tử hiểu lầm rồi, không phải nô tỳ không cho nương tử ra ngoài, mà là hầu gia đã nhắc qua, nói cái gì mà bên ngoài không an toàn, để Lục nương tử không cần rời khỏi viện này, chờ mọi chuyện ổn thỏa thì Lục nương tử lại đi ra sau ”

Nghe nói là do Tạ Quyết làm, Anh Nương thoáng buông lỏng cảnh giác, nhưng vẫn hoài nghi hỏi: “ Không phải chủ mẫu các ngươi mà là hầu gia? ”

Tỳ nữ ung dung gật đầu, nói đến hết sức bình tĩnh: “ Đúng là hầu gia căn dặn, chủ mẫu sợ Lục nương tử buồn bực, còn khuyên hầu gia, nói ở hầu phủ làm gì có kẻ xấu, nhưng hầu gia vẫn mặt lạnh nói dựa theo ý ngài ấy mà làm ”

Anh Nương cẩn thận nhìn sắc mặt tỳ nữ, thấy nàng ta không có dấu hiệu đang nói dối, nàng ta liền trầm mặc.

Dù sao nàng ta lúc này quả thực sẽ không ra khỏi tiểu viện, nàng ta cùng Lân ca nhi càng thần bí ngược lại càng tốt.

Càng thần bí, người bên ngoài sẽ càng suy đoán quan hệ giữa Lân ca nhi cùng Tạ Quyết. Do đó, những mật thám Hãn Vân trại sẽ không nghi ngờ nàng ta là tứ phu nhân chạy trốn khỏi trại.

Huống hồ, nàng ta ở Hãn Vân trại chưa nói với bất cứ ai việc nàng ta là người Kim Đô, ngay cả tên nam nhân bên gối cũng không nói.

Cho nên lúc nói chuyện, nàng ta dùng cũng là khẩu âm người Quế Châu. Quế Châu là nhà mẹ đẻ của nàng ta, nàng ta hồi còn nhỏ sống ở Quế Châu cùng mẫu thân một thời gian, cho nên cũng nói được tiếng Quế Châu.

Mục đích nàng ta làm như vậy, chính là vì chờ một ngày có cơ hội chạy trốn, nàng ta liền trốn về Kim Đô, tìm Vĩnh Ninh hầu phủ cầu xin che chở, để Tạ Quyết tuân thủ lời hứa hẹn của phụ thân hắn.

Mặc kệ là như thế nào, lời hứa hẹn là hai nhà đã nói, chỉ cần nàng ta không nguyện ý giải trừ ước định quý thiếp, nếu hắn bội ước, nàng ta liền có thể cáo trạng, dùng cái này uy hiếp lão thái thái.

Lão thái thái tất nhiên sẽ vì thanh danh nhi tử, từ đó để tôn tử hết lòng tuân thủ ước hẹn.

Chỉ cần làm quý thiếp, nàng ta cùng nhi tử liền có chỗ an thân. Toàn bộ người của Kim Đô đều thấy, nếu là nàng ta có gì ngoài ý muốn, khẳng định là Ông thị hoặc hầu phủ làm, hầu phủ coi trọng thanh danh như vậy, tất nhiên sẽ không làm như thế.

Về sau nàng ta có thể sinh thêm một nhi tử nữa, vị trí này liền ngồi vững.

Nhưng nàng ta muốn chờ, chờ Hãn Vân trại bị tiêu diệt toàn bộ, về sau không có nỗi lo nữa, nàng ta lại đem vấn đề này ầm ĩ lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.