Thạch giáo úy vừa rời khỏi thư phòng, Minh Nguyệt liền bưng một bát canh gừng từ đằng xa đi tới, bắt gặp bóng lưng hắn, vội vàng hô: “ Thạch giáo úy chờ một chút ”
Thạch Lang dừng bước, nghe được có người gọi mình, liền quay người nhìn lại, thấy đó là Minh Nguyệt thì sắc mặt đột nhiên tươi tỉnh lên.
“ Minh Nguyệt cô nương sao? ”
Minh Nguyệt đến gần, nói: “ Chủ tử thiện tâm, thấy ngài dầm mưa, cố ý để ta nấu cho ngài một bát canh gừng ”
Nói, thanh âm nhỏ dần xuống, thúc giục: “ Ngài mau thừa dịp canh còn nóng uống mau, để lạnh liền không còn hiệu quả ”
Thạch Lang ài một tiếng, sau đó vội vàng bưng canh gừng lên, uống một ngụm lớn, dọa Minh Nguyệt cuống quýt ngăn cản: “ Canh còn nóng, đừng vội uống, thổi qua chút hẵng uống ”
Thạch Lang cùng nàng nói: “ Cái này cũng chưa tính là quá nóng, ta uống được ”
Nhưng vẫn là thổi thổi, sau đó mới ùng ục ùng ục uống tiếp.
Minh Nguyệt thấy trên trán hắn đều là nước mưa, nàng nhìn chung quanh một chút, thấy nơi này vắng vẻ không có người nào, liền xuất ra khăn tay kiễng chân lau trán cho hắn.
Vừa lau vừa lẩm bẩm nói: “ Mưa lớn như vậy, cũng không biết đường trú mưa, hoặc là mặc áo tơi vào, ngài thật là ngốc ”
Hơi thở nồng đậm mùi canh gừng, còn có hương thơm nhàn nhạt của nữ tử, khiến Thạch giáo úy tim đập bình bịch.
Một chén canh gừng uống cũng tới đáy, Thạch Lang quay đầu nhìn Minh Nguyệt cười, Minh Nguyệt cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-hau-phu/298338/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.