Ông Cảnh Vũ nghe được a nương tới, vui mừng bao trùm toàn bộ khuôn mặt.
Từ trong phòng ra ngoài, được Minh Nguyệt nâng phía dưới, đi lại vội vàng từ hành lang phía dưới đi qua.
Minh Nguyệt khuyên nhủ: " Nương tử đừng vội, đại nương tử đều đã đến trong phủ, sẽ không quay người hồi Vân huyện "
Nghĩ nghĩ, lại khuyên: " Cẩn thận hài tử chút "
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, bước chân chậm dần, đáp: " Là ta nóng nảy, ngược lại là quên mất "
Mặc dù nói như vậy, nhưng đôi mắt hạnh sớm đã mỏi mắt chờ mong.
Tất cả mọi người cho là nàng chỉ mấy tháng không gặp qua song thân, có thể chỉ có nàng mới hiểu được, nàng đã có hai năm rồi chưa từng gặp qua a nương.
Cái loại sự tình sốt ruột này, chỉ có lâu không được gặp thân nhân, mới có thể hiểu được.
Từ Chử Ngọc Uyển đi ra, Phồn Tinh vừa đem ô mở ra, liền gặp chủ tử bước chân ngừng lại, thẳng tắp hướng phía trước nhìn lại, hốc mắt dần dần hồng nhuận.
Ông Cảnh Vũ cách tầng mưa phùn mịt mờ nhìn qua thân ảnh quen thuộc.
Cảm thấy lập tức trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đầu kia Liễu đại nương tử xa xa nhìn thấy hất lên áo choàng, nhìn thấy nữ nhi chải búi tóc phụ nhân đang đứng ở cửa thuỳ hoa, cũng không lo được trời còn mưa, bước nhanh mà đến.
Tỳ nữ miễn cưỡng đều kém chút không có đuổi kịp theo bước chân của nàng.
Liễu đại nương tử khắp khuôn mặt đều là ý cười, bước nhanh đi tới trước mặt nữ nhi.
Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-mau-hau-phu/298313/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.