Ba ngày sau, bà Yên cùng dì Lâm tiễn ba mẹ con Thẩm Ninh ra sân bay.
"Bà Yên, dì Lâm, đến đây là được rồi." Thẩm Ninh bước xuống xe, kéo vali rồi cầm tay Hạ Hạ.
"Ninh Ninh..."
Bà Yên ôm chầm lấy cô, cổ họng nghẹn ngào. Bốn năm cùng sống, bà đã sớm coi cô như con gái, yêu thương hai đứa nhỏ như con cháu ruột thịt trong nhà. Dì Lâm chỉnh lại mũ áo cho hai đứa nhỏ một lượt, nhìn hai người bằng một ánh mắt hiền hậu.
Đối với người khác thì là công tác, nhưng với Thẩm Ninh lại chẳng khác nào quay về nhà. Dì Lâm đưa tay chạm lên khóe mắt, Hoa Hạ đối với Thẩm Ninh chính là căn nhà lớn, càng quan trọng hơn, nơi đó...luôn có người đang chờ đợi.
"Ninh Ninh, đi thôi, sắp đến giờ bay rồi." Dì Lâm lên tiếng, bản thân cũng cầm hai túi xách lớn đựng quần áo và đồ dùng cá nhân.
"Vâng, dì Lâm.Dì cũng đi đường cẩn thận."
Bà Yên hốc mắt đã đỏ hoe, nhưng vẫn cười vui vẻ, nhẹ giọng trách móc.
"Hai người thật là. Nói đi là đi luôn như vậy, sau này tôi sẽ buồn chết mất."
Dì Lâm chỉ là người bảo mẫu giúp Thẩm Ninh chăm sóc hai đứa nhỏ để cô tiện đi làm. Bây giờ cô trở về Hoa Hạ, có khả năng sẽ không bao giờ quay về đây nữa. Vì thế, dì Lâm cũng tiện hôm nay mà trở về nhà.
"Bà Yên, sao bà có thể nói thế chứ? Còn ông cụ ở nhà nữa mà. Hai người phải sống thật khỏe mạnh, bọn con có dịp nhất định sẽ quay lại thăm hai người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chu-luc-chu-lam-toi-dau-day/1722448/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.